Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1637. -

Chương 1637. -Chương 1637. -
Hốc mắt mẹ Lý đỏ lên, đứa con trai hoạt bát thích làm nũng trước kia, từ khi bà ấy xảy ra chuyện trong vòng một đêm đã trưởng thành rồi, trưởng thành rồi nhưng bà ấy cũng không cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy đau khổ.
Mat Mat không quấy ray mẹ con hai người nữa, đưa chìa khóa cho Lý Vinh Sinh: "Đây là hai chùm chìa khoá, cậu cất cho kỹ, tiền thuê nhà có thể nộp theo tháng, cậu còn phải thu dọn, tôi không ở lại nữa, tôi về trước."
Lý Vinh Sinh tiễn Mạt Mạt xuống lầu: "Chị, chờ em thu dọn xong, em tự đến cửa nói lời cảm tạ."
Mạt Mạt lên xe: "Không cần, cậu nhanh đi lên chăm sóc mẹ cậu đi! Mới tới nơi lạ lẫm, bà ấy sẽ bất an."
"Vâng."
Mạt Mạt lái xe đi rồi, xuyên qua gương chiếu hậu, Lý Vinh Sinh vẫn chưa lên lầu, đáy mắt có sự ấm áp.
Về đến nhà còn chưa tới buổi trưa, đã thấy Tôn Nhuy đến rồi, Mạt Mạt cau mày: "Sao cô lại xuất viện?"
Tôn Nhuy bưng cốc nước nóng uống vào: "Tôi đã cắt chỉ rồi, cho nên xuất viện."
Mạt Mạt thay giày, cũng rót cho mình một cốc nước nóng, thấy tóc Tôn Nhuy ướt: "Cô tắm à? Vừa cắt chỉ xong cũng không chú ý một chút." Mất Tôn Nhuy cong lên: "Bác sĩ nói tôi hôi phục không tệ, tắm rửa không sao, cô thì sao, hôm nay là ngày nghỉ, sáng sớm ra ngoài mua món ngon gì?"
Hai tay Mạt Mạt trống không đi vào: "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi đi làm việc thôi."
Tôn Nhuy dựa vào ghế sô pha, không lên tiếng, Mạt Mạt nói với chị dâu Tôn: "Buổi trưa triều dương trở về, chị dâu hôm nay là Nguyên Đán, làm cả bàn đồ ăn đi!"
Chị dâu Tôn cởi tạp đề: "Được, tôi đi mua đồ ăn."
Mạt Mạt lấy tiền đưa cho chị dâu Tôn: "Chị xem mua nhiều một chút."
"Được."
Chị dâu Tôn đi rồi, Mạt Mạt liếc nhìn Tôn Nhuy, buổi trưa Trang Triều Dương trở lại, vậy mà Tôn Nhuy không đứng dậy đi về, nhìn dáng vẻ lười biếng, đây là không định đi.
Hai người lần nữa rơi vào im lặng, bọn nhỏ trong nhà đi ra ngoài chơi rồi, cũng không có ai xoa dịu bầu không khí, được rồi, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đường cong trên khoé miệng Tôn Nhuy càng lúc càng lớn, cuối cùng cười to thành tiếng, Mạt Mạt không biết Tôn Nhuy cười chỗ nào, nhưng chí ít đã phá vỡ sự im lặng lúng túng, Mạt Mạt thuận miệng hỏi: "Cô bị bệnh, việc quay phim thì phải làm sao?"
Tôn Nhuy không lo lắng: "Cơ bản đều đã quay xong rồi, thiếu mấy cảnh nữa, tìm diễn viên đóng thể, hiện tại bộ phim đã hoàn tất rôi."
Mạt Mạt liếc mắt: "Cô còn có diễn viên đóng thế?"
Tôn Nhuy gật đầu: "Có chứ, tôi đánh võ, không phát ra được sức lớn, sức khoẻ cũng không được, cho nên tìm một diễn viên đóng thế, khỏi phải nói cũng rất không tồi."
Mạt Mạt không muốn chửi thề, Tôn Nhuy thật đúng là sẽ không bạc đãi chính mình.
Lần nữa rơi vào trầm mặc, Mạt Mạt không hiểu rõ về điện ảnh, thật không có câu nào để trò chuyện, Tôn Nhuy cũng không biết về công ty mà Mạt Mạt quản lý, càng không biết làm sao để mở miệng.
Cũng may chị dâu Tôn vừa đi vừa về cũng nhanh, phá vỡ sự xấu hổ.
Buổi trưa Trang Triều Dương trở về, đã qua nhiều năm như vậy Tôn Nhuy đã không còn sợ Trang Triêu Dương nữa, vẫy tay với Trang Triều Dương: "Xin chào!"
Trang Triều Dương: "...
Anh không đi sai chứ, đây là nhà anh mài!
Mạt Mạt từ trong phòng bếp đi ra: "Cơm chín rồi, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm."
Ánh mắt Trang Triều Dương xéo qua nhìn Tôn Nhuy nên làm gì thì làm cái đó, đến phòng vệ sinh, chờ anh rửa mặt xong đi ra, Tôn Nhuy đã ngồi vào bàn rồi.
Trang Triều Dương: "... Tôn Nhuy như thể không nhìn thay Trang Trieu Dương, Tôn Nhuy không có ý xấu, cũng không sợ hãi Trang Triều Dương nữa, rất tự nhiên mà ăn cơm.
Trang Triều Dương thích ứng cũng nhanh, tự mình ăn, một lát lại gắp đồ ăn cho vợ, một lát lại cho bọn nhỏ.
Chỉ có điều bữa cơm trưa ăn có hơi im ắng, suy cho cùng có thêm một người.
Tôn Nhuy cũng không phải không có ánh mắt, ăn cơm xong thì đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận