Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 639. Đáng chết 1

Chương 639. Đáng chết 1Chương 639. Đáng chết 1
Trang Triều Dương đi theo Tiểu Lưu rồi, Hướng Húc Đông vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, ông ta hối hận, thật sự hối hận.
Trang Triều Dương rất nhanh đã trở lại, nhìn biểu cảm trên mặt thì đã biết là tin xấu, Mạt Mạt hỏi: "Cha tìm được Hướng Tịch không?”
Trang Triều Dương lắc đầu: "Không, không những không tìm được Hướng Tịch, Liên Thu Hoa cũng không quay lại, quả thực là thím út đi Bình Trấn nhưng cũng không về Dương Thành."
Mạt Mạt đứng dậy: "Bọn họ còn đang ở Bình Trấn"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừm, nhất định là còn đang ở Bình Trấn."
Mùa hè ngày dài, đã sáu giờ rồi nhưng trời vẫn sáng rõ, Miêu Niệm: "Cậu ở nhà trông mấy đứa nhỏ, hai đứa đi vào thị trấn đi."
Trang Triều Dương: "Vâng."
Đám người Mat Mạt đến Bình Trấn rồi, trước tiên đi tìm chồng của Liên Thu Hoa, anh ta cũng không ở nhà, Mạt Mạt nói: "Tìm Cảnh Tinh Tinh, nhất định đang ở nhà của Cảnh Tinh Tinh."
Mạt Mạt đã từng nhìn thấy Cảnh Tinh Tinh ở thị trấn, nhà cô ta Mạt Mạt cũng biết phương hướng đại khái. Bởi vì Liên Thu Hoa thường xuyên đến gây chuyện, nên Cảnh Tinh Tinh ở nơi này rất nổi danh, rất de dàng đã hỏi thăm được nhà của Cảnh Tinh Tỉnh.
Cảnh Tinh Tinh ở tiểu viện, nhà đơn, chủ nhiệm Tôn vì lý do an toàn nên đã thuê nhà.
Cửa khoá từ bên trong, trong nhà nhất định có người, Trang Triều Dương gõ cửa, trong sân mới vừa rồi còn có chút động tĩnh đã yên tĩnh lại trong nháy mắt, nửa ngày Cảnh Tinh Tinh mới đáp lại: "Đã trễ thế rồi, ai vậy?"
Mạt Mạt: "Cảnh Tinh Tinh, tôi tìm chủ nhiệm Tôn."
Cảnh Tinh Tinh nghe thấy giọng của Mạt Mạt, giọng nói đã lạc cả đi: "Trong nhà chỉ có một mình tôi, chủ nhiệm Tôn nào, tôi không biết."
Mạt Mạt nóng lòng tìm đứa nhỏ, không có thời gian lãng phí với Cảnh Tinh Tinh: "Tôi biết chủ nhiệm Tôn ở đây, hôm nay chúng tôi đến đây không phải là để gây khó dễ, chúng tôi có việc hỏi chủ nhiệm Tôn, nếu như thật sự không mở cửa, thì đừng trách chúng tôi phá cửa xông vào."
Trong sân yên tĩnh mấy giây, sắc mặt Cảnh Tinh Tinh khó coi mở cửa, chủ nhiệm Tôn đứng trong sân, nhìn thấy Trang Triều Dương mặc quân phục, mặt mũi trắng bệch, sợ hãi mồ hôi chảy đầy người, vốn dĩ là béo, thời tiết lại nóng, rất nhanh quần áo đã ướt đẫm.
Cảnh Tinh Tinh không nghĩ tới, ấy vậy mà Trang Triều Dương cũng theo tới, tận lực giảm cảm giác tồn tại xuống, cẩn thận đóng cửa lại. Chủ nhiệm Tôn lắp bắp hỏi: "May may người tìm tôi muốn hỏi điều gì?"
Mạt Mạt: "Liên Thu Hoa cũng không ở nhà, cô ta ở đâu?"
Chủ nhiệm Tôn hơi sững sờ, tìm Liên Thu Hoa, nhìn sang Trang Triều Dương, đoán được Mạt Mạt là ai, chủ nhiệm Tôn mặt càng trắng hơn, em họ của Liên Thu Hoa, sau đó nhớ ra Cảnh Tinh Tinh đã nói qua, quan hệ giữa Liên Mạt Mạt và Liên Thu Hoa rất kém, thì lại yên tâm không ít, chủ nhiệm Tôn bây giờ chỉ muốn mau chóng tiễn người đi: "Cô ta không ở nhà thì chắc là ở căn nhà cũ."
"Căn nhà cũ ở đâu?"
Chủ nhiệm Tôn chỉ hướng đông: "Đầu hướng đông, nhà thứ ba ngay đầu, đó là nhà của cha mẹ tôi, có đôi khi Liên Thu Hoa sẽ đến đó ở."
Hướng Húc Đông kích động nói: "Thằng bé nhất định ở chỗ đó."
Đám Mạt Mạt đến nhanh đi cũng nhanh, chủ nhiệm Tôn vẫn luôn lăn lộn ở văn phòng, đầu óc vẫn dùng được, anh ta võ đùi: "Xong rồi, bà vợ thối tha Liên Thu Hoa kia, nhất định đã gây hoạ cho ông đây rồi."
Cảnh Tinh Tinh cho rằng cơ hội tới rồi, vừa định bỏ đá xuống giếng, chủ nhiệm Tôn đã mở cửa, đuổi theo, anh ta phải nhanh đến xem, hi vọng không xảy ra hoạ lớn, Cảnh Tinh Tỉnh thầm hận, cũng không dám đuổi theo, chỉ có thể tức giận bất bình đóng cửa." Kỹ thuật lái xe của Trang Trieu Dương rất tốt, trên đường cũng không có bao nhiêu người, rất nhanh đã đến rồi, cửa viện không khoá, Liên Thu Hoa ở chỗ này.
Hướng Húc Đông gõ cửa ầm ầm, kêu gào: "Hướng Tịch, Hướng Tịch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận