Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1100.Vang 2

Chuong 1100.Vang 2Chuong 1100.Vang 2
Bởi vì cẩn thận, cho nên mới an toàn, anh tìm người theo dõi Hướng Hoa và Phạm Đông, đều là lính giải ngũ đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, theo dõi một người không thành vấn đề, anh biết, bây giờ có rất nhiều người đều chú ý tới Hướng Hoa, không chỉ có thương nhân, còn có gia tộc, lại có những người khác nữa, mặc dù anh chưa từng thấy, nhưng cũng đã nghe nói tới.
Trang Triều Dương híp mắt, Hướng Hoa không biết thu liễm lại, chính là đang từng bước đẩy anh ta tới vực thẳm của cái chết, Trang Triều Dương đột nhiên bội phục nhà họ Thẩm, khiêm tốn mới là căn bản của sự sống còn.
Buổi tối hai vợ chồng nói chuyện phiếm, Trang Triều Dương thấy vợ hỏi, anh cũng không giấu diếm, tiết lộ hết những thứ đã điều tra được cho vợ nghe, cũng chính là hy vọng vợ có thể cảnh giác, cẩn thận hơn.
Cuối cùng Trang Triều Dương nói: "Không nên xem thường bất luận kẻ nào, Hướng Hoa đột nhiên thay đổi, còn khiến người khác hoài nghi, sớm muộn gì cũng bị phát hiện."
Mạt Mạt hiểu rõ ý của chồng, cũng đang nói cho cô, phải cẩn thận, phải cẩn thận.
Mạt Mạt cuộn trong lòng Trang Triều Dương, cong khoé miệng, thật may mắn, từ lúc trở vê cô không xem thường bất cứ người nào, vẫn luôn khiêm tổn rồi lại khiêm tổn, bây giờ cô sống chân thật, học luật học mà bản thân ước ao, càng thêm tự nhiên hơn.
Mat Mạt nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của chồng, trong lòng dan dần yên ổn lại, cô rất may mắn, cho dù là đời trước hay là đời này, đều có Trang Triều Dương.
Nếu như đời trước là người khác cứu được cô, cô đã kinh ngạc thốt lên lộ ra chân tướng từ lâu rồi, chờ đợi cô cũng không phải là cô nhi viện tiếp tục đi học, không phải là bệnh viện tâm thần thì cũng là bị mang đi.
Mạt Mạt ôm chặt chồng, điều chỉnh lại tư thế, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trang Triều Dương sờ lên tóc vợ, cong môi, nắm chặt tay vợ, nhìn chiếc nhẫn của hai người giao nhau, khoé miệng càng cong hơn.
Sáng hôm sau Trang Triều Dương rời đi, Mạt Mạt cầm theo hợp đồng đến trường học, Nguy Vĩ ký tên, Mạt Mạt đi lấy tiền.
Nguy Vĩ cầm được tiền, ngựa không ngừng vó xin phép nghỉ đi phương Nam, cho đến lúc Mạt Mạt nhìn thấy Nguy Vĩ, tỉnh thần anh ta phấn chấn, một chút cũng không hề nhìn thấy vẻ đau khổ thời gian trước đó.
Buổi trưa Nguy Vĩ đến tìm Mạt Mạt: "Đi, tôi mời cô ăn cơm, vốn dĩ muốn mời hai người, đáng tiếc tôi đến tìm Trang Triều Dương, tháng này anh ấy không có ngày nghỉ." Mấy người TU Li đi trước, Mat Mat lôi kéo Bàng Linh: "Tôi dẫn theo nhiều người."
Nguy Vĩ cười: "Không thành vấn đề."
Nguy Vĩ mời Mạt Mạt đi ra ngoài trường ăn, mở miệng nói: "Triệu Phong đang ở nhà hàng rồi, đồ ăn đã lên, sẽ không chậm trễ thời gian."
Mạt Mạt: "Anh rất thận trọng, chuyến đi đến phương Nam lần này thế nào?"
Nguy Vĩ chỉ mặt mình: "Nhìn tôi là biết rồi, lần này rất thuận lợi, một lần hàng động tôi đã nắm được nhà máy rồi, đối phương không đưa ra được nhiều tiền hơn nữa, mặc dù giá tiền tôi thu mua lại cao hơn, nhưng tôi tin, không bao lâu, tôi có thể kiếm lại được."
Mạt Mạt tin Nguy Vĩ có năng lực như vậy, trong tương lai Mạt Mạt học trên sách, biết chuyện làm ăn đầu tiên của Nguy Vĩ, anh ta hiểu rõ rồi rất lâu mới ra tay chứ không phải mù quáng, đối với nguồn tiêu thụ anh ta cũng có kế hoạch.
Mạt Mạt cười: "Vậy thì tôi chúc mừng anh trước."
Nguy Vĩ cười, sau đó nói: "Cô đoán xem, lần này người ngáng đường tôi là ai?"
Đương nhiên Mạt Mạt biết, nhưng cần phải giả ngu đến cùng: "Không phải Hướng Hoa vậy thì là ai?"
Nguy Vĩ bật cười: "Phạm Đông, lần này nếu không phải trong tay Phạm Đông không có nhiều tiền mặt như vậy, nói không chừng nhà máy đã là của anh ta rôi, cô nói xem Hướng Hoa chú ý đến tôi còn chưa tính, sao đến cả Phạm Đông cũng chú ý đến tôi vậy, cuối cùng tôi đã có một loại cảm giác, bọn họ hình như biết tương lai của tôi ấy, khiến cho bây giờ Triệu Phong nhìn tôi, giống như đang nhìn vàng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận