Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1393. Chạy rôi 1

Chương 1393. Chạy rôi 1Chương 1393. Chạy rôi 1
Dương Lâm mặt đỏ rần, tức giận trừng mắt với Tùng Nhân, cậu bé cũng không phải biến thái, làm sao lại muốn kết hôn sinh con với đứa bé mấy tuổi chứ, ấy không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chỉ nhéo mặt một cái, làm sao lại trở thành ở bên cạnh cả đời rồi.
Dương Lâm nhãn nại trong lòng, giải thích cho Thất Cân, cậu bé là anh trai giống như đang nhéo mặt em gái, đó là quý mến.
Mạt Mạt đã cười sắp không chịu nổi nữa rồi, Dương Lâm là người tỉnh khôn biết bao nhiêu, có thể nhìn thấy cậu bé luống cuống tay chân thật sự không dễ dàng.
Tùng Nhân vẫn luôn cho rằng Dương Lâm làm trái, xuyên tạc ý tứ, An An cũng thêm mắm thêm muối, được rồi, dù sao ở trong lòng Thất Cân đã nhận định Dương Lâm phải chịu trách nhiệm.
Dương Lâm cảm thấy cậu bé không ở nổi nữa, vội vàng rút lui.
Nhưng Dương Lâm vừa nhấc chân, Thất Cân lại xoắn xuýt, hỏi anh trai: "Anh cả, Mễ Mễ là em gái, nếu như kết hôn với anh Dương vậy thì em phải gọi anh ấy là gì?"
Tùng Nhân cố ý nói thật lớn: "Em rể, gọi là em rể."
Dương Lâm lảo đảo thiếu chút nữa thì té ngã, nghien răng: "Tùng Nhân, cậu không yên với tôi đâu."
Mạt Mạt bế Mễ Mễ đang mờ mịt, vui muốn chết. Mạt Mạt cười một lúc cảm thấy không đúng, kéo Thất Cân sang: "Mễ Mễ là chị gái, không phải em gái."
Ánh mắt của Thất Cân ghét bỏ: "Nó quá ngu ngốc, chính là em gái."
Mat Mạt: "..."
Được rồi, thằng nhóc này đã nhận định Mễ Mễ là em gái.
Trong nhà Mạt Mạt có thêm một đứa nhỏ, vui vẻ hơn không ít.
Chớp mắt đã tới thứ bảy, Trang Triều Dương trở về, nói đến chuyện mời khách, anh nói: "Quả thực nên mời, mặc dù Mễ Mễ không thành con gái mình nhưng cũng không khác con gái là mấy."
Mạt Mạt: "Vậy anh xem, ngày mai mời khách thì sao?"
Trang Triều Dương: "Thời gian quá gấp gấp, sẽ có vẻ như chúng ta không coi trọng, như này, chủ nhật tuần sau."
Mat Mạt: "Được, nghe anh.”
Trang Triều Dương ôm vợ: "Anh rể gọi điện thoại tới, nói là mười ngày sau đến."
Lúc này Mạt Mạt lúc này mới chuyện hôn lễ của Khởi Hàng: "Mấy ngày nay quá bận rộn, em đã quên mất chuẩn bị quà kết hôn." Trang Trieu Dương: "Không cân chuẩn bị quà, mừng tiền là được."
Mạt Mạt: "Vậy cũng không được, Khởi Hàng cũng không thiếu tiền, quà cưới vẫn phải chuẩn bị."
Trang Triều Dương tò mò: "Em định tặng quà gì?"
Mạt Mạt phát sầu: "Em cũng chưa nghĩ ra, để em ngẫm lại đã."
Trang Triều Dương thật không dễ dàng gì mới được nghỉ, tuần trước xử lý hậu sự của Lý Chính không được ăn thịt, anh đã thèm lắm rồi, xoay người chặn Mạt Mạt lại: "Vợ à, đừng nghĩ nữa, anh mời em ăn thịt"
Lỗ tai Mạt Mạt đỏ lên, cấu vào eo mềm của Trang Triều Dương thật mạnh: "Già mà không đứng đắn, anh nói cái gì thế?"
Trang Triều Dương xuýt xoa một tiếng: "Vợ à, em thật sự ra tay được à."
Mạt Mạt nghiến răng: "Em cho anh một lời không hợp là lái xe."
Trang Triều Dương không phục: "Lái xe là quyền hạn của anh."
Mat Mạt cắn mạnh vào bả vai của Trang Triều Dương: "Anh còn nói à."
Trang Triều Dương không cảm thấy đau, ngược lại phía sau lưng căng cứng, sau đó Mạt Mạt tự vùi mình vào trong bay một cái bẫy vô cùng thảm, người đàn ông bị cấm dục trong thời gian dài, không thể trêu chọc. Sáng hôm sau Mat Mat vẻ vang không dậy được, eo mỏi nhừ.
Mễ Mễ ở dưới lầu không đợi được dì, sốt ruột muốn đi lên.
Tùng Nhân nhanh tay giữ chặt Mễ Mễ: "Mẹ không sao, đang nghỉ ngơi thôi, đi, anh dẫn em ra ngoài sân chơi."
Trong khoảng thời gian này Mễ Mễ cũng có hiểu biết đối với thành viên trong nhà, cô bé không tin anh Tùng Nhân, ngược lại nhìn về phía anh An An.
An An hắng giọng một cái: "Mẹ thật sự không sao, đi đi!"
Lúc này Mễ Mễ mới yên tâm, Tùng Nhân bị đả kích, sao em gái mới tới lại không tin cậu bé chứ?
An An mặc kệ anh cả đang co rút, kéo Mễ Mễ ra sân, Tùng Nhân vội vàng đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận