Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 629. Chột dạ 1

Chương 629. Chột dạ 1Chương 629. Chột dạ 1
Chột dạ 1
Buổi chiều, Mạt Mạt đi tới mảnh đất riêng của mình để hái đậu nành. Mộng Nhiễm ở nhà trông Tùng Nhân. Mạt Mạt mới hái được một nửa đậu nành thì gặp chị Vương cũng vừa đến mảnh đất của mình.
Chị Vương bưng rổ: "Em không có ở nhà à?"
"Chị dâu, có chuyện gì à?"
Chị Vương thả rổ trong tay xuống: "Chị nhìn thấy có hai nữ văn công đang hỏi thăm địa chỉ nhà em, lúc chị đi ngang qua thì thấy bọn họ đang đi về phía nhà em đấy."
Mạt Mạt bỏ đậu nành vào trong rổ, cô đã đoán được bọn họ là ai rồi, quyết định không hái đậu nành nữa, xoay người muốn về nhà: "Chị dâu, em về nhà trước đây."
Chị Vương ngồi xổm xuống, vội vàng rút một ít bắp cải bỏ vào rổ của Mạt Mạt: "Được rồi, mau trở về đi."
"Dạ, cám ơn chị dâu."
Mạt Mạt nhanh chóng trở về khu nhà, vừa mới lên lầu liền nghe thấy Lý Lam hỏi Mộng Nhiễm: "Sao cô lại ở đây?"
Mạt Mạt bước lên lầu ba, cửa nhà cô đã mở ra, Hứa Noãn Tâm và Lý Lam đứng ở cửa, Mộng Nhiễm đang ở bên trong ngăn cản không cho bọn họ bước vào. Mộng Nhiem lạnh lùng nói: "Tôi ở đâu không liên quan tới chị, chị có thể đi được rồi."
Lý Lam không buông tha: "Cô và Liên Mạt Mạt có quan hệ gì?"
Mộng Nhiễm thoáng sửng sốt, lập tức hiểu được vì sao Lý Lam lại tới đây, khóe miệng nhếch lên: "Chị đoán thử xem!"
Lý Lam biến sắc, ngày hôm qua nhìn thấy Mộng Nhiễm, tuy rằng ngoài miệng cô ta thì khinh bỉ, nhưng trong lòng lại ghen tị. Khi còn bé Mộng Nhiễm gầy như que củi, thế nhưng bây giờ còn xinh đẹp hơn cô ta, hơn nữa quần áo trang phục đều là hàng mới. Những thứ này cô ta đều không có, mấy bộ quần áo tốt của cô ta đều là quân phục, quần áo thường ngày không có cái nào là không có miếng vá, vậy nên cô ta không bao giờ mặc quần áo thường ngày của mình.
Lý Lam rất ghen tị, một con sâu đáng thương, khi còn bé mặc cho cô ta bắt nạt làm sao lại có thể sống tốt hơn cô ta được chứ? Tất cả những thứ của Mộng Nhiễm đều phải là của cô ta mới đúng.
Trưa hôm nay cô ta nhìn thấy Mộng Nhiễm không chỉ thay quần áo mà còn ở cùng một chỗ với Liên Mạt Mạt. Liên Mạt Mạt là ai, trong khoảng thời gian này Lý Lam đã tìm hiểu rõ ràng. Trong khu nhà này, người nổi tiếng nhất chính là Liên Mạt Mạt. Trình độ văn hóa cao, gia thế bối cảnh kinh người, cũng là người khiến cho phụ nữ ghen tị nhất, bởi vì Liên Mạt Mạt có một người chồng cực kỳ cưng chiều VỢ. Lý Lam suy nghĩ cả buổi sáng. Buổi chiêu được nghỉ nửa ngày, cô ta cố ý tán gau với Hứa Noãn Tâm về Liên Mạt Mạt. Hứa Noãn Tâm muốn tạo quan hệ với con trai Miêu Niệm nên không cần suy nghĩ gì liền tới đây với cô ta.
Mộng Nhiễm nhìn thấy sắc mặt Lý Lam thay đổi, dáng vẻ u ám, lần đầu tiên cảm giác không phải là sợ hãi, mà là thoải mái. Thanh Nghĩa nói rất đúng, cô phải có cuộc sống tốt hơn những người khác để cho mấy người Lý Lam ghen ty, đây mới là cách trả thù tốt nhất.
Mộng Nhiễm nhìn thấy Mạt Mạt liền kêu lên: "Chị, chị về rồi à?"
Lý Lam và Hứa Noãn Tâm quay đầu lại, nhìn thấy Liên Mạt Mạt đứng ngay sau lưng bọn họ làm bọn họ giật nảy mình. Hóa ra Liên Mạt Mạt thật sự không có ở nhà, còn nữa, Liên Mạt Mạt lên lầu từ lúc nào vậy, tại sao bọn họ không hề nghe thấy tiếng động nào hết?
Hứa Noãn Tâm là người đầu tiên phản ứng lại, đưa tay muốn giúp Mạt Mạt cầm rổ: "Chị Mạt Mạt, để em cầm rổ giúp chị nhé."
Khóe miệng Mạt Mạt không khỏi giật giật, Hứa Noãn Tâm gọi cô là chị sao? Không phải là Hứa Noãn Tâm vẫn nói cô ta là dì út của Vân Kiến à? Bây giờ lại còn gọi cô là chị, hình như là vai vế bị sai rồi thì phải?
Hứa Noãn Tâm không kịp phản ứng, Lý Lam cũng không nói nên lời. Hứa Noãn Tâm muốn lấy lòng, nhưng cách xưng hô này của cô ta không đúng rôi.
Mạt Mạt né tránh bàn tay vươn ra của Hứa Noãn Tâm: "Cô tránh đường đi, tôi muốn vào nhà."
Bàn tay Hứa Noãn Tâm cứng đờ tại chỗ, Lý Lam nghiêng người ra, nhường đường cho Mạt Mạt. Ánh mắt Mạt Mạt rơi vào trên người Lý Lam, tâm tư của Lý Lam xem ra còn kín đáo hơn Hứa Noãn Tâm nhiều.
Mộng Nhiễm nhận lấy rổ trong tay Mạt Mạt: "Chị, sao chị lại ve nhanh như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận