Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1327. Chưa đi 1

Chương 1327. Chưa đi 1Chương 1327. Chưa đi 1
Cuối cùng Trang Triều Dương chỉ chiếm tiện nghi Ở trên tay, anh là người thương vợ, ôm chặt vợ ngủ một đêm yên phận.
Sáng sớm chủ nhật, mưa to, ban đầu muốn ra ngoài chơi, nguyện vọng này đã tan vỡ.
Công việc của Mạt Mạt đều đã xử lý xong, hôm qua quần áo đã được Trang Triều Dương giặt, TV cũng xem đủ rồi.
Ở niên đại này phim truyền hình cứ chiếu lặp đi lặp lại, Mạt Mạt là người không thể nào xem TV kiểu này được, đối với tình tiết trên phim truyền hình đã có thể đọc thuộc lòng rồi.
Trang Triều Dương nhìn vợ ỉu xìu, nghĩ một lát, trèo qua vợ mang mạt chược tới: "Cả nhà chúng ta chơi mạt chược nhé?”
Mạt Mạt nhìn chằm chằm mạt chược, sao cô lại mang thứ đồ chơi này tới, vê sau mới nhớ ra, bộ mạt chược này là Khởi Hàng tặng.
Tỉnh thần Mạt Mat tỉnh táo, cô không nghiện mặt chược, làm vài ván cũng được.
Sau đó Mạt Mạt nhìn thấy Tùng Nhân kích động, hình như cô đã phát hiện ra chuyện gì đó ghê gớm?
Trang Triều Dương cũng phát hiện, đen mặt: "Con không học theo gương tốt? Học được đánh bài?"
Ở niên đại này mặc dù không bị bắt giống bốn năm năm trước, thể nhưng vẫn chưa tới mức đánh buông thả, tất cả mọi người chỉ đến ngày lễ ngày tết vui cười mới có thể lấy ra.
Hôm nay nếu không phải thực sự không có gì thú vị, Trang Triều Dương cũng sẽ không lấy ra.
Ánh mắt Tùng Nhân trốn tránh, Trang Triều Dương nghiêm khắc nói: "Thành thật khai báo."
Tùng Nhân bị doạ vội vàng giơ tay: "Cha, con cũng không tham gia, con thật sự không tham gia, bọn họ lôi kéo con vào đánh, có lôi kéo thế nào con cũng không chơi, thật đấy, con chỉ đứng ngoài xem thôi."
Lượng thông tin này của Tùng Nhân có chút lớn, bây giờ Tùng Nhân không cùng hùn vốn với Dương Lâm nữa, nghỉ cũng ở trong nhà làm ổ, không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài xã hội, vậy thì chỉ có thể là đám trẻ ở đại viện này rồi.
Tùng Nhân không muốn bán đứng bạn chơi cùng, nhưng cha mẹ đều là người tỉnh ranh, cậu bé không chống đỡ được mà khai báo rồi.
Nói ra cũng là do Tùng Nhân và Dương Lâm đưa tới, hai đứa bé này bán nước đá kiếm tiền, đám trẻ con trong đại viện cũng theo phong trào, cũng kiếm được không ít, mặc dù sẽ giao lại cho người nhà, nhưng vẫn cất giấu chút tiền.
Tiền nhiều thì lại nóng tay, lúc nhỏ đám con trai ăn thật ngon, chỉ nhớ đến đồ ăn ngon, nhưng thành đám trẻ ranh to xác rồi, nghĩ đến cũng chính là những trò gian. J thành phổ Z mat chược vân rất phổ biển, ngày lễ ngày tết nhất định chơi vài ván, bọn nhỏ tự nhiên cũng đã biết, lúc không có chuyện gì làm thì lại tứm năm tụm ba chơi mạt chược.
Mạt Mạt xoa trán, những đứa trẻ này đánh số lượng ít!
Được rồi, cũng không chơi mạt chược nữa, Trang Triều Dương cũng không ngốc, anh còn lâu mới đi làm những chuyện đắc tội với người khác, chỉ là đến những nhà quan hệ không tệ để uống trà, sau đó tóm được dấu vết rồi để lộ ra thông tin này.
Trang Triều Dương cho rằng, bọn nhỏ đều còn nhỏ, nếp sống này nhất định phải ngăn lại, tránh cho ngày sau thật sự xảy ra vấn đề, thành nghiện, khi đó có hối hận thì cũng muộn rồi.
Trang Triều Dương để lộ ra tin tức, chì cần một nhà biết, chẳng mấy chốc nhà thứ hai cũng sẽ biết đến.
Buổi trưa Mạt Mạt ra ngoài mua thức ăn, còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám nhóc thối, đã bắt đầu đánh rồi.
Sau đó vì để dạy dỗ những thằng nhóc tỉnh nghịch, tư tưởng tự do không biên giới này mà kỳ nghỉ đông ở quân đồn đã náo nhiệt, đều bị dẫn đến để huấn luyện, đương nhiên đây chính là những chuyện nói sau này.
Mạt Mạt mua thức ăn trở về vào trong nhà, đứng Ở cửa ra vào nghe thấy tiếng nói chuyện trong nhà, kích động đẩy cửa ra: "Chị cả, sao chị tới mà không báo cho chúng em một tiếng?” Trang Triều Lộ: "Chị biết hai đứa đều bận, thông báo gì chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận