Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1215. Giấc mộng 1

Chương 1215. Giấc mộng 1Chương 1215. Giấc mộng 1
Giấc mộng 1
Mạt Mạt đẩy cửa bước vào, hóa ra là bác sĩ phụ trách. Mạt Mạt bước tới, lo lắng hỏi: "Triều Dương sao vậy ạ?"
Bác sĩ phụ trách an ủi: "Đừng lo lắng, không có gì đâu, tất cả mọi thứ vẫn bình thường, tôi chỉ đến kiểm tra thôi."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, cô căng thẳng quá nên quên mất, cứ cách một thời gian bác sĩ sẽ đến xem tình trạng của bệnh nhân, Mạt Mạt nói: "Làm phiền ông rồi."
Bác sĩ cười: "Không phiền gì hết, được rồi, tôi đi sang phòng bệnh khác đây. Hôm nay tôi trực, nếu bệnh nhân tỉnh dậy thì nhớ gọi cho tôi."
Mạt Mạt nói: "Được, tôi nhớ rồi."
Mạt Mạt tiễn bác sĩ ra ngoài, lúc quay lại đưa hộp cơm cho Tiểu Lưu: "Cơm chiều của cậu."
Tiểu Lưu không nghĩ tới còn có phần của mình, gãi đầu: "Cám ơn chị dâu."
Mạt Mạt nói: "Không có gì, chắc cậu cũng chưa ăn cơm trưa, mau đi ăn đi, đã một ngày rồi, không ăn cơm thân thể chịu không nổi đâu."
Tiểu Lưu càng xấu hổ hơn, bụng sôi ùng ục, Mạt Mạt thúc giục: "Mau đi ăn cơm đi!”
Tiểu Lưu cũng không khách sáo nữa, trong lòng ấm áp, sư đoàn trưởng là người không tệ, vợ của anh ấy cũng như thế, cậu ta cũng không nghĩ tới sẽ có phần cơm của mình.
Tiểu Lưu đi bàn bên kia ăn cơm, Mạt Mạt không đói, thật ra là cô cũng không có khẩu vị.
Tuy rằng Trang Triêu Dương không có việc gì, nhưng Trang Triều Dương một khi vẫn chưa tỉnh thì trong lòng cô vẫn không yên tâm. Mạt Mạt ngồi ở bên giường, trong phòng còn có người ngoài, cô cũng không tiện nắm tay Trang Triều Dương, chỉ có thể ngây ngẩn ngồi nhìn Trang Triều Dương.
Giờ khắc này Mạt Mạt nghĩ tới cảnh tượng cô nhìn thấy trong mộng, lúc đó Trang Triều Dương sắp chết, cũng là nằm trên giường bệnh, Mạt Mạt cảm thấy tim mình lỡ một nhịp.
Mạt Mạt nhịn không được nghĩ, Trang Triều Dương mệt thì mệt thật, nhưng cũng không đến mức ngủ suốt cả một ngày, có khi nào Trang Triều Dương cũng giống như cô nằm mơ hay không.
Tâm tình Mạt Mạt phức tạp, đột nhiên lại nảy sinh cảm giác mong chờ, mong Trang Triều Dương biết chuyện kiếp trước của mình, nhưng lại không muốn Trang Triều Dương biết, bởi vì Trang Triều Dương trong kiếp trước quá cô đơn.
Anh vẫn luôn thui thủi một mình, mỗi lần Mạt Mat nghĩ đến kiếp trước của Trang Triều Dương, trong lòng đều đau nhói.
Khi Mạt Mạt định thần lại, Tiểu Lưu đã đi ra ngoài rửa hộp cơm. Tiểu Lưu là cảnh vệ, phải đứng gác, lúc này Mat Mat mới câm tay Trang Trieu Dương.
Trang Triều Dương trở tay lại cầm tay Mạt Mạt, Mạt Mạt thoáng kích động, cho rằng Trang Triều Dương đã tỉnh, nhưng không, đáy mắt cô thoáng hiện lên tia thất vọng.
Mạt Mạt ngồi đợi một mình cũng buồn chán, cô ngồi ở một bên nói chuyện với Trang Triều Dương, nói chuyện của bọn nhỏ, nói những lời đồn đãi trong khu nhà, lúc nói về Thất Cân, Mạt Mạt nhịn không được cảm giác ai oán.
"Có phải An An nói quá nhiều rồi nên thằng nhóc Thất Cân của nhà chúng ta mới tích chữ như vàng, không thể nói nhiều thêm mấy chữ không? Trước cứ cảm thấy An An lảm nhảm quá nhiều, hy vọng bớt nói đi một chút, nhưng thật sự im lặng thế này còn không bằng lam nhảm nữa! Thằng nhóc Thất Cân này mới là đứa dễ khảo nghiệm người ta nhất đấy."
Mạt Mạt nhìn thấy khóe miệng Trang Triều Dương nhếch lên, mất hứng: "Em nói gì anh cũng đều nghe thấy, vì sao lại không tỉnh chứ? Thế này không phải càng làm em lo hơn sao? Đồng chí Trang Triêu Dương, anh như vậy là không đúng, người chồng tốt sẽ không làm vợ mình lo lắng khổ sở, anh mau tỉnh lại đi!"
Khóe miệng Trang Triều Dương lại hạ xuống, Mạt Mạt không khỏi trợn trắng mắt, người không biết còn thật cho rằng Trang Triều Dương đã tỉnh đấy! Hôm nay Mat Mat bận rộn cả ngày, thật ra cũng rất mệt mỏi, cả buổi chiều lại căng thẳng thần kinh, vừa nói chuyện vừa buồn ngủ.
Mạt Mạt ngáp dài một cái: "Được rồi, em thật sự không chịu nổi nữa rồi, em ngủ một lát đây."
Mạt Mạt nằm sấp bên giường nắm tay Trang Triều Dương, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận