Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1151. Ăn rồi chờ chết 1

Chương 1151. Ăn rồi chờ chết 1Chương 1151. Ăn rồi chờ chết 1
Mạt Mạt nhìn theo ngón tay của Bàng Linh, là Từ Liên.
Mạt Mạt và Từ Liên chính là nước sông không phạm nước giếng, phải nói là, Từ Liên và nhà họ Liên cũng như vậy.
Từ Liên càng ngày càng có khí chất, con người cũng cởi mở ra, Từ Liên bây giờ là thời điểm đẹp nhất của người phụ nữ, đám Từ Liên còn hai khoá nữa mới tốt nghiệp, đây là theo bạn học đến xem chụp ảnh tốt nghiệp.
Nhóm sinh viên đại học tốt nghiệp đầu tiên, trong tương lai chỉ cần tình hình thương nhân có đường lối, thì sẽ phát triển không tệ, tương lai thật sự sẽ là ông lớn đi ra từ nhóm sinh viên đại học khoá đầu tiên.
Nhóm sinh viên đầu tiên tốt nghiệp nhận được sự chú ý rất lớn từ mọi người, lớp dưới nếu không có tiết đều sẽ đến xem.
Mạt Mạt rời mắt khỏi Từ Liên, từ sau khi Phạm Đông thăm dò, thì rốt cuộc cũng không thăm dò cô thêm lần nào nữa, gặp mặt cũng chỉ gật đầu mà thôi.
Mạt Mạt không muốn có liên quan đến những người này, như vậy rất tốt, mỗi người đều sống cuộc sống của mình.
Rất nhanh đã đến lớp của Mạt Mạt, chụp lớp học trước, sau đó là chụp bên trong, lãnh đạo của khoa cũng đến, nói không chừng còn có hiệu trưởng nữa.
Lớp của Mạt Mạt nữ sinh ở giữa, nam sinh ở hai bên, rất nhanh đã chụp xong, Mạt Mạt mang theo máy ảnh tới, dự định đợi chụp cả khoa xong, sẽ lôi kéo các bạn học chụp nhiều thêm mấy tấm.
Buổi tối đám Mạt Mạt muốn đi liên hoan, chi phí lấy từ trong lớp ra, trong vòng bốn năm Lý Ngọc Chí tính toán cẩn thận, vậy mà tích được gần 50 đồng.
Mạt Mạt cảm thấy, Lý Ngọc Chí không nên học pháp luật, nên học chuyên ngành kế toán, nhớ mấy cái sổ sách này so với chuyên ngành còn tốt hơn.
50 đồng thì đừng nghĩ đến nồi lẩu, mọi người chỉ có thể ăn rau xào, hơn nữa đồ uống còn phải tự mang đi.
Ở niên đại này còn chưa có chuyện từ chối mang theo đồ uống, trong túi nam sinh đều nhét phồng lên.
Lớp của Mạt Mạt tính cả chủ nhiệm lớp thì có hơn 40 người, ngồi bốn bàn, mỗi bàn đồ ăn có giá hơn 10 đồng, một bàn mười món đồ ăn, năm món là đồ chay, mầm đậu xào đều có, bởi vì rẻ, một mâm rau hai hào, còn lại năm món, một món là canh, bốn món là thịt, gà con, thịt kho tàu, cá, còn có một món thịt hâm lại, đồ ăn kèm có chút nhiều.
Mặc dù đồ ăn rất đơn giản, nhưng mọi người lại có cảm giác như đang ăn sơn hào hải vị, lần đầu tiên lớp học liên hoan chính là cơm thổ sản vùng núi, có ý nghĩa khác biệt, không ai chê và vứt bỏ, nam sinh trò chuyện trời nam đất bắc, nữ sinh thì yên tĩnh hơn nhiều, ca thay sáu người, không thể quen thuộc hơn được nữa.
Đừng thấy là bữa ăn tốt nghiệp giản tán, nhưng nam nữ sinh vẫn giữ một khoảng cách, mọi người cao hơn nữa là lưu lại địa chỉ, sau này lúc nào có cần giúp đỡ một tay, có thể tới tìm người.
Ở niên đại này quan hệ bạn bè cùng học là chân thật, đừng thấy bốn năm có khả năng cũng chưa trao đổi qua bao giờ, nếu như thật sự có khó khăn cần trợ giúp, mọi người sẽ không từ chối.
Không giống như đời sau, tốt nghiệp xong, ảnh tốt nghiệp cũng vứt đi, chứ đừng nói đến phương thức liên lạc, hận không thể đi đối diện, đều phải đi VÒng.
Đương nhiên cũng có người có quan hệ tốt, nhưng vậy cũng chỉ ở trong phòng ký túc mà thôi.
Lý Ngọc Chí không hổ là phó chủ tịch hội sinh viên, đã chuẩn bị vở từ lâu, thuận tiện ghi chép lại địa chỉ và phương thức liên lạc của mỗi một bạn học.
Lúc viết đến Mạt Mạt, cô lâm vào thế khó, Lý Ngọc Chí biết, gia đình Liên Mạt Mạt có điều kiện tốt nhất trong lớp: "Không tiện lưu lại à?"
Mạt Mạt xua tay: "Không phải không tiện lưu, là chồng tôi sắp chuyển đi rồi, tôi cũng phải đi theo, nhất thời không biết lưu lại địa chỉ nào."
Lý Ngọc Chí hy vọng có thể tạo quan hệ với Liên Mạt Mạt, nhiều thêm một người bạn sẽ nhiều hơn một đường đi, cười nói: "Để lại cái mà có thể tìm được cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận