Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 102. Chú út đến rồi! 2

Chương 102. Chú út đến rồi! 2Chương 102. Chú út đến rồi! 2
Liên Kiến Thiết luôn cảm thấy đứa cháu gái này hình như nhìn thấu tâm tư của ông ta nên nghiêm mặt nói: "Không được đâu, sắp tới ngày mùa rồi."
Bà nội Liên thấy ông chồng mình đã quyết tâm muốn trở về, đành thở dài nói: "Cháu vào đây giúp bà thu dọn đi."
Mạt Mạt há miệng, cuối cùng cũng bỏ qua. Dù sao thì cứ như vậy mà đi vẫn còn tốt hơn so với trực tiếp đối mặt với cha cô, vậy nên cô liền xoay người cùng bà nội thu dọn hành lý.
Mạt Mạt thấy bà nội dọn dẹp đã gần xong hết. Cô liền đi vào phòng bếp, từ trong số quà tặng của chú Chu lấy ra hai phần đồ hộp, một hộp bánh ngọt, lại từ trong không gian, lấy ra một lon sữa bột bổ sung canxi cho người già, lại tháo bao bì bên ngoài, chỉ để lại hộp sắt không có nhãn mác gì cả.
Mạt Mạt đỡ hai ông bà ngồi lên xe bò, rồi lại đem đồ đạc đã chuẩn bị xong đặt vào trong ngực bà nội, dặn dò: "Trong hộp sắt này là sữa bổ sung canxi cho người già, mỗi ngày ông bà nhớ uống, rất tốt cho sức khỏe."
Bà nội Liên đẩy trở lại: "Cứ để lại cho mấy cháu uống, hai ông bà lớn tuổi như thế này rồi, ăn uống cái gì mà chẳng được."
Mạt Mạt đẩy trở về: "Sữa trong nhà không thiếu đâu al Mấy cái này là hiếu kính cho ông bà." Bà nội Liên cũng biết hôm nay nhà cô nhận được không ít lễ, suy nghĩ một chút rồi nhận lấy: "Vậy thì được, bà nhận cái này."
"Thế mới đúng chứ, đợi hôm nào được nghỉ học cháu sẽ về nhà thăm ông bà."
"Được, được."
Mãi đến khi xe bò đi xa, Mạt Mạt mới trở về, chỉ thấy cha cô đang đứng ở cửa: "Cha, cha dậy rồi à?"
Liên Quốc Trung ừ một tiếng, xoay người quay lại.
Mạt Mạt có cảm giác bóng lưng cha cô có một tia cô đơn, nhưng mà việc này cô không giúp được gì cả, chỉ có thể để tự mình cha cô nghĩ thông suốt mà thôi.
Chủ nhật, anh cả dẫn vị hôn thê của mình đi xem phim bồi dưỡng tình cảm. Cặp song sinh được Mạt Mạt cho thứ tốt nên ở nhà chăm em trai.
Mat Mạt mang theo quà tặng cho nhà họ Khâu, đúng tám giờ ra khỏi nhà đi làm khách.
Cổng đại viện chính phủ có người gác cổng. Lần trước là bà cụ Khâu trực tiếp dẫn cô vào, lần này Mạt Mạt phải theo đúng thủ tục. Đầu tiên cô báo đến gặp nhà họ Khâu, đồng chí gác cổng nhìn Mạt Mạt vài lần, sau đó xác nhận mới cho Mạt Mạt đi vào trong.
Trí nhớ của Mạt Mạt không tệ, đi dọc theo con đường, chỉ một lát đã tìm được nhà họ Khâu.
Người mở cửa là Trương Ngọc Linh, bà ấy kéo Mạt Mạt tiến vào: "Dì đoán ngay người tới là cháu mà." Mat Mat đi theo vào phòng khách, lập tức sửng sốt. Hôm nay không chỉ có Trương Ngọc Linh và bà cụ Khâu ở nhà mà còn có hai người đàn ông nữa. Một người lớn tuổi hẳn là cha chồng của Trương Ngọc Linh, người còn lại hẳn là chồng bà ấy.
Mạt Mạt vội vàng chào hỏi: "Cháu chào ông Khâu, bà Khâu, chú Khâu, dì Trương, hôm nay cháu đến quấy rầy mọi người rồi."
Ông cụ Khâu cười: "Cô bé này thông minh đấy. Cháu đừng khách sáo, cứ coi đây như là nhà mình đi, mau ngồi xuống đi."
Mat Mat đưa túi xách trong tay cho Trương Ngọc Linh: "Lần đầu tiên đến thăm nhà, cháu cũng không mang theo thứ gì tốt hết, dì Trương đừng ghét bỏ nhé."
Trương Ngọc Linh tò mò mở túi xách ra, một tay xách thịt, một tay xách thỏ rừng hong gió: "Đây mà còn không phải là thứ tốt thì còn cái gì là thứ tốt nữa chứ?"
Ông cụ Khâu là người biết hàng: "Đây là thịt lợn rừng và thỏ rừng phải không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Dạ phải."
Trương Ngọc Linh hỏi: "Thịt lợn rừng lấy đâu ra thế."
Mạt Mạt cũng ăn ngay nói thật: "Là anh cả cháu đính hôn, cha cháu vốn định săn mấy con thỏ rừng gà rừng thôi, không nghĩ tới đụng phải một con lợn rừng chưa trưởng thành." Ông cụ Khâu nói: "Cũng may là chưa trưởng thành, nếu là lợn rừng trưởng thành thì nguy hiểm lắm"
Bà cụ Khâu bưng dĩa táo đi ra, đặt ở trước mặt Mạt Mạt: "Táo này là chú của cháu mang về đấy, cháu đến nếm thử đi."
Mạt Mạt ngượng ngùng không dám cầm, thời buổi này hoa quả là thứ trân quý nhất.
Trương Ngọc Linh cầm lấy một quả đặt vào trong tay Mạt Mạt: "Đã nói là tự nhiên như nhà mình rồi mà, cháu cầm lấy ăn đi."
Táo đã đến tay rồi, nếu Mạt Mạt đặt trở về thì có vẻ không được phóng khoáng cho lắm, cô đành cầm lấy cắn một miếng: "Ngọt quá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận