Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 467. Nằm viện 1

Chương 467. Nằm viện 1Chương 467. Nằm viện 1
Ăn cơm tối xong, Trang Triều Dương hỏi: "Vợ ơi, em làm cho anh cái nẹp bảo vệ chân ở đâu?"
Mạt Mạt ngồi trên giường: "Anh cần nẹp bảo vệ chân làm gì?”
"Ngày mai anh phải huấn luyện dã ngoại trong tuyết."
"Ở trong ngăn kéo thứ ba ấy! Mùa đông này huấn luyện dã ngoại chắc chỉ một ngày thôi nhỉ!"
Trang Triều Dương tìm thấy, để lên bàn: "Ừm, chỉ một ngày."
Mạt Mạt lo lắng hỏi: "Các anh sẽ không leo núi chứ."
"Núi thì nhất định phải leo rồi, yên tâm đi, hàng năm đều có huấn luyện dã ngoại trong tuyết, không sao đâu."
Mạt Mạt vẫn không yên tâm, dặn dò: "Hôm nay tuyết lớn, tuyết lại dày nữa, lúc các anh leo núi phải cẩn thận một chút."
Trang Triều Dương cởi quần áo leo lên giường: "Anh biết rồi, đừng lo lắng, em ngủ đi!"
Mạt Mạt vẫn không ngủ được, muốn kéo Trang Triều Dương nói chuyện, Trang Triều Dương kéo tay Mạt Mạt lại: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, hôm nay là tròn ba tháng, lại không đàng hoàng, anh cần phải làm gì đó rồi hả?" Mat Mat lập tức nhằm mắt lại, còn phát ra tiếng ngáy yếu ớt, tỏ vẻ bản thân đã ngủ thiếp đi, Trang Triều Dương bật cười, ôm Mạt Mạt nhắm mắt lại, rất nhanh cũng ngủ.
Mạt Mạt mở to mắt, thở phào nhẹ nhõm, may mà ngày mai Trang Triều Dương phải dậy sớm, nếu không thì cô thảm rồi, gần đây cô vẫn tương đối thành thật.
Trang Triều Dương đi lúc mấy giờ Mạt Mạt không biết, lúc cô tỉnh lại, chỗ bên cạnh đã không còn hơi ấm, Mạt Mạt bò dậy, vén màn cửa sổ, bên ngoài đang rơi tuyết nhỏ, Mạt Mạt lo lắng hơn, mí mắt phải liên tục nháy.
Tê Hồng đến tìm Mạt Mạt nói chuyện phiếm, Mat Mạt cũng không có tỉnh thần.
Tề Hồng hỏi: "Không ngủ ngon à?"
Mạt Mạt đè mí mắt phải đang nháy lại: "Tôi cứ hoảng sợ, luôn cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó."
"Cũng không nhất định sẽ chuẩn đâu, mí mắt tôi cũng nháy, nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì cả, tôi thấy hai ngày nay cô không được nghỉ ngơi tốt."
Vốn dĩ Mạt Mạt cũng không tin, nhưng sau khi trọng sinh trở lại, trực giác của cô vô cùng chuẩn, mỗi lần dự cảm đều thành hiện thực, càng nghĩ, Mạt Mạt càng ngồi không yên.
Mạt Mạt phiền muộn trong lòng nguyên một ngày, ba giờ chiều Trang Triều Dương đã trở về, Mạt Mạt nhìn thấy hoàn toàn không có chút thương tổn nào, trong lòng mới thoải mái một chút, sau đó cảm giác không đúng: "Sao anh vê sớm vậy?”
Trang Triều Dương kéo Mạt Mạt vào trong nhà: "Trước tiên em đừng kích động, sự việc là thế này, Thanh Nhân và mấy chiến sĩ nhỏ cùng tiểu đội gặp phải chó sói, cậu ấy vì để cho một chiến sĩ khác leo lên cây trước, nên bị chó sói cắn vào bắp đùi, bây giờ đã không sao, đang nằm viện rồi!"
Mạt Mạt nghe vậy sốt sắng trong lòng: "Vết thương của nó thế nào?"
Trang Triều Dương nói: "Không cắn vào động mạch, nhưng cắn thành một lỗ lớn."
Mạt Mạt nghe nói mà thương, chó sói cắn đồ đều sẽ không nhả ra, vết thương trên đùi chắc chắn là rất lớn, Mạt Mạt đứng dậy mặc thêm quần áo rồi ra ngoài.
Trang Triều Dương đi theo sau Mạt Mạt: "Em chậm một chút, bên ngoài tuyết rơi rất lớn."
"Em lo lắm, em không tận mắt thấy thì không yên tâm được."
"Lo thì cũng chậm một chút, bây giờ cậu ấy rất tốt, anh mà em còn không tin?"
Mạt Mạt tin Trang Triều Dương, bước chân đã chậm lại hơn rất nhiều, Trang Triều Dương thấy Mạt Mạt nghe vào, nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt tay Mạt Mạt, đi trước dẫn đường chắn lại gió tuyết cho Mạt Mạt.
Bởi vì tuyết lớn, đường không dễ đi, đi mất nửa tiếng mới đến bệnh viện, Trang Triều Dương kéo Mat Mạt git hết tuyết xuong mới dân Mat Mạt tới phòng bệnh.
Trang Triều Dương vừa đi vừa nói: "Thanh Nhân đột ngột xả thân vì người, tỉnh thần này nên được phát huy, cho nên được phê duyệt đặc biệt một phòng bốn người, không cần chen chúc với tám người nữa, tương đối yên tĩnh một chút."
Mạt Mạt nghe vậy im lặng: "Tại sao không phải là phòng một người?"
"Phòng một người không phải ai cũng có thể ở, cậu ấy lại không bị thương nhiều, có thể được phê duyệt phòng bốn người đã là khá lắm rồi."
Mạt Mạt nghĩ cũng phải, nếu như vào phòng một người vậy thì cô mới nên khóc ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận