Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 377. Tư vị 1

Chương 377. Tư vị 1Chương 377. Tư vị 1
Cảnh Lượng đứng ngoài cửa,"Tiểu Lâm, cậu để tôi vào đi, tôi dẫn Tinh Tinh đến nhận lỗi!"
Lâm Sâm nắm chốt cửa, vẫn không buông,"Hôm nay là tết Trung thu, ông Miêu đang ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình, ông không muốn gặp các người, các người quay về đi!"
Cảnh Lượng không dám về, buổi chiều ông ta mới biết chuyện gì xảy ra, ông Miêu tìm được cháu gái, kế hoạch của ông ta đã thất bại, trong lòng rất không cam tâm, chỉ thiếu chút nữa, ông ta đã có thể có được mối quan hệ với ông Miêu.
Sau này Ngô Gia Gia tìm tới ông ta, nói rõ ngọn nguồn chuyện đã xảy ra, đầu Cảnh Lượng trống rỗng, tiêu rồi, trở vê liền đánh Cảnh Tinh Tinh, ông ta không tức giận vì thủ đoạn của con gái mình, mà là tức Cảnh Tinh Tinh không đuổi người đi sớm hơn một chút, hiện tại thì hay rồi, gia đình ông Miêu đoàn tụ, người chống lưng gián tiếp của ông ta không còn nữa, ông Miêu có lẽ cũng sẽ nổi giận với ông ta.
Cảnh Lượng kéo Cảnh Tinh Tinh sau lưng,"Tiểu Lâm, chúng tôi thật sự đến xin lỗi, chỉ một lát thôi."
Lâm Sâm nhìn thấy Cảnh Tinh Tinh thì giật nảy mình, trên mặt Cảnh Tinh Tinh tím xanh, hiện tại đã sưng tấy. Chỉ thấy Cảnh Tinh Tinh sợ hãi nhìn Cảnh Lượng, trong lòng Lâm Sâm xem thường, Cảnh Lượng thật không phải thứ gì tốt. Miêu Chitram mặt ngôi trước bàn, gọi,"Tiểu Lâm, để bọn họ vào, tôi vừa khéo cũng có lời muốn nói, hôm nay liền nói cho rõ đi."
Lâm Sâm, Vâng.”
Lâm Sâm tránh chỗ, Cảnh Lượng thận trọng đi vào phòng khách. Miêu Chí đứng dậy ngồi trên ghế sô pha. Cảnh Lượng thành thật đứng đó, lấy lòng để bánh ngọt trong tay xuống,"Ông Miêu, tết Trung thu, tặng ngài chút bánh ngọt và bánh Trung thu."
Ông Miêu nâng tay,'Cậu có ý gì khi đến đây tôi cũng đã biết, tha thứ là chuyện không thể nào, hai người trước đây gián tiếp lấy tên của tôi mà đổi lấy lợi ích, tôi vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, không để ở trong lòng, nhưng lần này, các người đã chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi."
Cảnh Lượng cúi người, nhận lỗi,'Là do tôi không dạy dỗ tốt con mình, tôi đã chỉnh đốn nó, ông Miêu đại nhân đại lượng, tha thứ cho chúng tôi."
Miêu Chí nhàn nhạt nhìn lướt qua khuôn mặt của Cảnh Tinh Tinh"T6i để các người vào đây không phải là vì nghe các người xin lỗi, tôi đang cảnh cáo hai cha con các người, nếu còn muốn lợi dụng người nhà tôi, tôi sẽ tính nợ của các người một thể luôn."
Cảnh Lượng cho rằng dạy dỗ con gái, con gái bị đánh thảm như vậy, ông Miêu chí ít sẽ có chút không đành lòng, thật không ngờ, ông Miêu vốn không để trong lòng, con mắt tàn khốc nhìn con gái, ông Miêu đối xử với nó căn bản không giống với những gì con nhóc chết tiệt này đã nói, ông ta thấy, hình như ông Miêu đã sớm không chịu được con nhóc chết tiệt này.
Cảnh Tinh Tinh rụt cổ, tiêu rồi, quay ve nhà cha nhất định còn muốn đánh cô ta.
Ông Miêu phiền chán"Đi đi, các người về đi, từ hôm nay trở đi, tôi không muốn thấy cha con hai người nữa."
Cảnh Lượng nôn nóng, không gặp bọn họ thì bọn họ không có đường lùi,"Ông Miêu."
Miêu Chí xua tay,"Đi đi."
Mấy năm này, Cảnh Lượng hiểu rõ tính cách của Miêu Chí, chuyện đã nhận định thì sẽ không có một chút cơ hội nào để thương lượng, qua hôm nay, ông ta đừng nghĩ đến dựa vào tên tuổi ông Miêu mà làm việc, hung tợn trừng mắt Cảnh Tinh Tinh, đều là do con nhóc chết tiệt này.
Cảnh Lượng dẫn theo Cảnh Tinh Tỉnh xám xịt rời đi, Lâm Sâm đuổi theo, thấy Cảnh Lượng đang tát Cảnh Tinh Tinh. Cảnh Lượng nhìn thấy Lâm Sâm, xấu hổ vội thu tay.
Lâm Sâm đặt bánh ngọt và bánh Trung thu Cảnh Lượng mang tới xuống đất,"Các người mang về đi."
Cảnh Lượng đuổi theo Lâm Sâm, nhưng ông ta chạy sao bằng Lâm Sâm, không đuổi kịp, chờ lúc trở về, Cảnh Tinh Tinh đã chạy mất, Cảnh Lượng tức giận đá đổ bánh ngọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận