Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 342. Lo lắng cho ông 2

Chương 342. Lo lắng cho ông 2Chương 342. Lo lắng cho ông 2
Tối nay Trang Triều Dương uống rượu, hưng phấn hơn so với bình thường. Trang Triều Dương thế mà giày vò Mạt Mạt rất nhiều lần, cuối cùng Mạt Mạt vinh dự đậy trễ, bị Tề Hồng trêu chọc suốt một ngày.
Mạt Mạt liên tục hái nửa tháng nấm mùa thu mới dừng, nửa tháng này, không chỉ hái nấm, còn hái rất nhiều quả phỉ và quả thông, ba người cảm thấy đủ ăn rồi nên không lên núi nữa.
Mạt Mạt ở nhà xâu chuỗi nấm, treo ở trên ban công phơi khô, cô đóng gói một số nấm mới ra, định đưa cho Triệu Tuệ một chút, về phần nấm khô, chờ khô lại cho, nếu không đưa qua, Triệu Tuệ cũng không có thời gian phơi khô.
Te Hồng thật vất vả mới có bạn mới, tất nhiên là Mạt Mạt đi nơi nào, cô ấy liền đi theo nơi đó, biết Mạt Mạt muốn đi thăm Triệu Tuệ, tất nhiên cũng muốn đi theo.
Triệu Tuệ mở cửa, Te Hồng cười chào hỏi,"Xin chào, tôi là Tê Hồng, bạn mới của Mạt Mạt."
Triệu Tuệ,"Xin chào, tôi là Triệu Tuệ, chị dâu của Mat Mạt."
Tê Hồng, Tôi biết, đã từng nghe Mat Mạt nói, hai người còn là bạn học cấp ba mà!"
Triệu Tuệ nghe thấy thế, ngay cả chuyện này Mạt Mạt cũng nói, vậy đã thừa nhận người bạn mới này nên nhiệt tình hơn nhiêu,"Mẹ tôi có gửi tới táo to, tôi lấy cho cô ăn nhé."
Te Hồng xua tay,"Tôi không ăn đâu, cô cần dinh dưỡng, giữ lại để mình ăn đi."
Triệu Tuệ để Mat Mat chăm sóc Tê Hồng, bưng một mâm táo ra, Tề Hồng ăn trong sự ngại ngùng, ăn mấy trái thì không ăn nữa.
Mạt Mạt thấy đứa nhỏ ngủ rồi, đứng lên nói: "Chị dâu em đi trước đây."
Triệu Tuệ từ phòng bếp xách ra túi táo to, đưa cho Mạt Mạt,"Chị đợi em hai ngày đều không đến, em mà không đến, chị cũng phải kêu anh em đưa cho em đó."
Mạt Mạt không nhận,"Chị giữ lại ăn đi, em không thiếu đồ ăn."
"Nếu em còn làm như vậy, chị sao có thể nhận đồ của em đưa nữa."
Mat Mat cười,"Chị này, không phải do em nghĩ tới đứa nhỏ của chị cần dinh dưỡng sao?"
"Chị biết em muốn tốt cho chị, yên tâm đi, còn rất nhiều mà!"
Mạt Mạt nhận lấy,'Vậy được, em sẽ nhận."
Mạt Mạt và Tê Hồng trở về, nhìn thấy Tiểu Lưu, Tiểu Lưu vội gọi Mat Mat lại,"Chị dâu, chị có kiện hàng này.”
"Ừ, được."
Mạt Mạt và Tề Hồng lại đi lấy kiện hàng, kiện hàng rất lớn, Te Hồng chuyển xuống,"May là tôi theo tới, nếu là có mình cô, thật sự chuyển không nỗi về nhà đâu."
Mạt Mạt ôm xuống, thật quá nặng,"Tới đi, đồng chí Tề Hồng, giúp tôi chuyển về nhà."
"Không thành vấn đề."
Mang lên lầu, hai người đều mệt đến độ đổ mồ hôi, Tê Hồng lau mồ hôi/Ai gửi cho cô mấy đồ này vậy, nặng chết mất?
Mat Mạt xem thư,"Cha mẹ nuôi của tôi, gửi cho tôi chút đồ ăn."
Tề Hồng thấy Mạt Mạt không nói tiếp, cô ấy thức thời không hỏi nhiều, mắt thấy đến buổi trưa rồi, cô ấy muốn về nhà nấu cơm nên chào tạm biệt.
Mạt Mạt tiễn Tề Hồng, xé kiện hàng, mười ký gạo, hai mươi ký bột mì, mười ký hoa quả khô, một miếng thịt khô, còn có một cái chân giò hun khói.
Mạt Mạt cảm thấy ấm áp trong lòng, mẹ nuôi và bà chắc là sợ hoàn cảnh khắc nghiệt trong quân đội!
Miêu Chí lau khung ảnh sạch sẽ, Cảnh Tinh Tinh đẩy cửa bước vào,"Ông nội Miêu, cơm đã nấu xong rồi."
Dịu đàng trên khuôn mặt Miêu Chí biến mất, cau mày,'Cái con bé này, tại sao không gõ cửa?"
Cảnh Tinh Tinh cảm thấy Miêu Chí không vui, vội nói "Xin lỗi, ông nội Miêu, lần sau cháu nhất định chú ý"
Miêu Chí cất bức ảnh đi, đứng lên,"Cháu cũng đã có công việc, phải làm cho tốt, đừng có suốt ngày chạy tới chỗ ta."
Biểu cảm Cảnh Tinh Tinh cứng ngắc, có chút tủi thân,"Do cháu lo lắng ông nội Miêu mà."
Miêu Chí thoáng nhìn qua Cảnh Tinh Tinh, thở dài,"Mẹ cháu là người thành thật, sao cháu lại không giống nó vậy, đi về đi!"
"Ông nội Miêu, cháu thật sự lo lắng cho ông mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận