Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1533. -

Chương 1533. -Chương 1533. -
Tiết Nhã tự biết đuối lý: "Vậy em nói xem, việc này phải giải quyết như thế nào?"
Mạt Mạt đang muốn nói đợi Mễ Mễ trở về thì Mễ Mễ và An An và Tâm Bối đã về rồi, Mễ Mễ lanh lợi vào cửa, cô bé rất vui vẻ: "Mẹ nuôi, anh cả và chị Tâm Bảo buổi trưa không về, nói là không cần nấu cơm cho hai người bọn họ."
Mễ Mễ vừa dứt lời, nhìn thấy Đại Song thì ngây ngẩn cả người, vẻ mặt của Tâm Bối thì trực quan hơn, nhìn Đại Song căm tức.
Mạt Mạt vẫy tay: "Mễ Mễ tới đây."
Mễ Mễ vội vàng thay giày, đi đến bên cạnh Mạt Mạt, Mạt Mạt chỉ Đại Song: "Chuyện ở trường mẹ biết rồi, dì Tiết dẫn Đại Song đến xin lỗi, đây là chuyện của con, mẹ muốn nghe ý kiến của con."
Mễ Mễ được mẹ nuôi mở lớp giáo dục nho nhỏ đã có kết quả, cô bé cũng xấu bụng hơn mấy phần, vốn dĩ kế hoạch đã ổn thoả rồi, chỉ đợi đến thứ hai Đại Song mắc bay không nghĩ tới, việc này mẹ nuôi biết rồi.
Tiết Nhã nghe Mạt Mạt nói thì sửng sốt, trong tư tưởng của cô ấy con cái sai thì người lớn giải quyết là được rồi, không nghĩ tới Mạt Mạt có ý để bọn nhỏ tự mình giải quyết, chuyện này hoàn toàn khác biệt so với suy nghĩ của Tiết Nhã.
Tiết Nhã im lặng, chẳng lẽ là do quan niệm giáo dục khác biệt cho nên bọn nhỏ hai nhà mới kém nhau nhiều như vậy.
Mễ Mễ nhớ kỹ mẹ nuôi đã nói, người khác trêu chọc mình, biết rõ đối phương có ác ý, cho dù mình có tha thứ cũng sẽ trả thù mình, hận mình, mình còn giả vờ độ lượng tha thứ vậy thì chính là ngu ngốc.
Trước kia Mễ Mễ không hiểu vì sao Đại Song không thích cô bé, vì sao lại nhắm vào cô bé, nhưng sự việc phát sinh lần này, cô bé đã hiểu rồi, Đại Song đố ky với cô bé, lần này Đại Song càng quá đáng hơn, cô bé đã tức giận.
Mễ Mễ mím môi, trong lòng sắp xếp lại những điêu muốn nói rồi mới mở miệng: "Mẹ nuôi, con hy vọng Đại Song ở trước mặt cả lớp không chỉ xin lỗi con mà còn phải xin lỗi cha con, những lời đồn mà bạn ay tung ra, không ngừng tạo thành tổn thương đối với con, đối với cha con cũng thế, cha là liệt sĩ, là vinh quang, nghị luận sau lưng con như vậy, cũng là đang si nhục cha con, si nhục cha không giáo dục con cho tốt."
Đại Song nghe Mễ Mễ nói, mở to hai mắt nhìn, vội vàng lui vê phía sau một bước: "Không được, không được, tôi có thể xin lỗi, xin lỗi rồi tôi phải làm sao bây giờ, tôi đã rất vất vả mới kết bạn được, tôi không thể xin lỗi, bọn họ sẽ tách khỏi tôi."
Khuôn mặt nhỏ của Mễ Mễ căng thẳng, hừ một tiếng: "Không phải là cậu tiếc bạn bè, cậu là tiếc cái cảm giác được người khác vây quanh."
Mễ Mễ chướng mắt Đại Song, vì để cướp bạn của cô bé, gặp người là nói mình là cháu gái của sư trưởng, cậu út lợi hại biết bao nhiêu, mở được công ty lớn, thổi phồng khoe khoang các thứ, cô bé cũng không thèm vạch trần, không nghĩ tới Đại Song lại chửi bới cô bé ở phía sau.
Mễ Mễ vừa nghĩ tới chuyện Đại Song vay tiền căn bản không phải mua quần áo cho em trai, mà chính là vì mạo xưng người giàu có mời khách, thì khuôn mặt nhỏ càng lạnh hơn.
Mặt mũi Đại Song trắng bệch, cô bé không nghĩ tới Mễ Mễ sẽ bóc trần tâm tư của cô bé.
Tiết Nhã đã sống nhiều năm như vậy, biểu cảm của Đại Song thay đổi không lừa gạt được cô ấy, Tiết Nhã cảm thấy hôm nay mất mặt không thôi, ngay cả lớp lót cũng mất rồi.
Tiết Nhã cảm thấy cô ấy vô cùng thất bại, cô ấy dụng tâm với Đại Song biết bao nhiêu, nhưng đứa nhỏ này sao lại suy nghĩ giống như Dương Tuyết vậy, ham hư vinh.
Nghe thấy lời Mễ Me nói, chút tức giận cuối cùng trong lòng Mạt Mạt đã tiêu tan rồi, đứa nhỏ Mễ Mễ này coi như thành công rồi, không tệ.
Chỉ cần Đại Song ở lớp xin lỗi thì thanh danh của Mễ Mễ đã trở lại rồi, đứa nhỏ này nắm chắc trong lòng, Mạt Mạt cũng buông tay, việc này giao hết cho Mễ Mễ xử lý.
Tiết Nhã muốn mở miệng mấy lần, nhưng nhìn thấy thái độ của Mạt Mạt thì tắt lửa, cô ấy đã đang tính toán, chuyển trường cho Đại Song rồi, cô ấy có thể dự liệu được tình cảnh của Đại Song ở lớp khi nói xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận