Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 687. Áo Bông nhỏ 1

Chương 687. Áo Bông nhỏ 1Chương 687. Áo Bông nhỏ 1
Mạt Mạt quay lại nhìn, suýt chút nữa là không nhận ra, Tôn Hoa nhỏ hơn Trang Triều Dương, nhưng giờ nói Tôn Hoa bốn mươi tuổi cũng có người tin.
Tuy rằng khuôn mặt của Tôn Hoa già đi không ít, nhưng phong thái lại thay đổi rồi, trước đây mỗi lần Tôn Hoa gặp Trang Triều Dương là trốn tránh không dám nhìn, chân run rẩy, nhưng Tôn Hoa hiện tại lưng thẳng tắp, ánh mắt đánh giá Trang Triều Dương không chút kiêng ki.
Tôn Hoa rời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Trang Triều Dương, nhìn sang Mạt Mạt, lông mày nhíu chặt, giống như muốn nhíu ra cục u luôn vậy.
Trang Triều Dương sâm mặt, rảo bước về phía trước mắt nhìn chằm chằm Tôn Hoa, Tôn Hoa thu hồi lại ánh mắt, sau đó xoay người rời đi.
Mạt Mạt hơi ngây ra, rốt cuộc Tôn Hoa muốn làm gì? Tôn Hoa trước mắt này cũng kì quái quá đi.
Hướng Húc Đông nhíu mày, thằng con trai này dạo trước cứ như bị trúng gió vậy, bắt đầu quan tâm đến ông ấy, đối xử với ông ấy vô cùng chu đáo, sau đó thấy ông ấy lạnh lùng, cuối cùng không biết làm sao không còn xun xoe bợ đỡ nữa, ngược lại cứ hay ngây người ra, không biết đang nghĩ gì.
Trời hơi lạnh, Hướng Húc Đông giục,"Mau về nhà đi" Mat Mat gật dau Da.”
Mat Mat về đến nhà cũng chẳng có thời gian mà nhớ đến Tôn Hoa nữa, phải tới nhà anh cả ăn trưa.
Triệu Huệ có thai, Mạt Mạt giúp đỡ công việc, ăn cơm xong, Triệu Huệ kéo tay Mạt Mạt,"Nếu em đi rồi thì chị thấy cứ không thoải mái, chị chưa từng rời xa em, sau này có chuyện øì, chỉ có thể mình chị xử lý rồi."
Mạt Mat "Xem chị nói kìa, những năm gần đây không phải tự mình chị giải quyết sao, em có giúp gì đâu."
Triệu Huệ hừ một tiếng,"Em cũng không thể để chị thương xót một tí à?"
Mạt Mạt cười,"Có gì mà thương xót, cũng không phải chúng ta không gặp được nhau nữa, chị nhớ em thì đưa con đến thăm em!"
Triệu Huệ vuốt bụng,"Trong vòng mấy năm nữa thì đừng có mong."
Cả nhà Mạt Mạt buổi tối ăn cơm ở nhà Y Y, ăn cơm xong đã rất muộn rồi, nếu không phải sáng ngày mai phải đi, Đổng Hàng nhất định chuốc say Trang Triều Dương.
Sáng sớm hôm sau, Khởi Hàng khoác túi tới, cậu ấy muốn cùng cậu trở về thủ đô, cậu ấy đã quyết định cho dù là ở đâu cậu cũng không xuất ngũ.
Mọi người giúp đỡ chuyển đồ đạc, rất nhanh đã chuyển xong, Mạt Mạt ngồi trong xe, quay đầu nhìn căn nhà mình đã sống tám năm, mắt đỏ hoe. Xe chạy chậm, lúc đến Dương Thành cũng đã là buổi chiều, Trang Triều Dương trực tiếp lái xe tới bưu điện, anh gửi đồ trước.
Mạt Mạt đưa con về nhà, Vân Kiến và Vân Bình về nhà ông ngoại.
Mạt Mạt phải đi thủ đô, chưa nói với mọi người trong nhà, bỗng nhiên về nhà, Liên Quốc Trung mãi vẫn chưa phản ứng lại,"Sao lại đem nhiều đồ về nhà thế này?"
Mat Mạt,'Vào phòng nói."
Vào phòng Điền Tình cũng ở đó, Mạt Mạt nói ra chuyện Trang Triều Dương điều chuyển đi, Liên Quốc Trung không vui chuyện con rể thăng chức, trong lòng ngược lại lại buồn, con gái phải đi rồi?
Buổi tối Liên Quốc Trung vẫn chưa vui lại nổi, tuy con gái ăn Tết xong mới đi, nhưng rốt cuộc vẫn phải đi.
Điền Tình nghe chồng lăn qua lộn lại, xoay người lại,"Các con cũng lớn rồi, không thể ở cạnh chúng ta cả đời, chúng nó có cuộc sống riêng của mình."
Liên Quốc Trung quay người lại nằm đối diện với vợ, nói buồn buồn,"Em nghĩ thoáng quá."
Điền Tình,"Không nghĩ thoáng thì có thể làm sao? Anh giữ người được không? Ông nó à, ông nó, giờ già rồi có hai chúng ta với nhau thôi."
Liên Quốc Trung nhớ đến mấy đứa con trai"Ngay mai anh đi cho Thanh Nghĩa trở về thành phố, em nói cái con người này ấy à, già rồi sao lại nhớ mong con đến thế? Không chịu già cũng không được."
Điền Tình nắm tay chồng,"Đúng vậy, chúng ta đều đã già rồi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận