Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 359. Khung ảnh 1

Chương 359. Khung ảnh 1Chương 359. Khung ảnh 1
So với sự vui mừng của nhà Mạt Mạt, nhà ông Miêu tràn đầy thất vọng.
Miêu Chí lại xác nhận lại: "Không tìm được sao?”
Lâm Sâm gật đầu: "Sau khi kiểm tra tất cả các hồ sơ, không có ai có mẹ mẹ họ Miêu."
Miêu Chí cầm khung ảnh: "Cậu chắc chắn mình không nhìn nhầm chứ?"
Lâm Sâm thê: "Tôi chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm."
Miêu Chí cúi đầu nhìn vợ trong ảnh, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Có ai họ Thẩm không?"
Lâm Sâm đã nghĩ đến trước nên lấy ra một tài liệu: "Đây là người họ Thẩm được tìm thấy trong kho lưu trữ hồ sơ, chỉ có ba người."
Miêu Chí vội vàng nhận lấy, cẩn thận xem qua, thất vọng lắc đầu, không phải mấy người này.
Lâm Sâm đoán: "Thủ trưởng, ông nói xem liệu có đổi họ không?"
Miêu Chí kích động đứng lên: "Cậu nói đúng, sao tôi không nghĩ tới chứ, nhất định đã đổi họ rồi."
Lâm Sâm ngạc nhiên: "Thủ trưởng, tại sao ông chắc chắn như vậy?"
Miêu Chí đi tới đi lui: "Năm đó thân phận của tôi bị bại lộ, tin tức bị công khai, nhất định có người điều tra tôi. Ông cụ thấy tình huống không ổn nên mới đưa con rời đi, ông cụ sợ bị tra ra nên đã đổi họ. Đúng, chắc chắn là như vậy, sao tôi không nghĩ ra sớm hơn chứ!”
Lâm Sâm: "Thủ trưởng, ông có thể đoán họ đã đổi thành họ gì không?”
Miêu Chí khẳng định nói: "Vương, có lễ đổi theo họ mẹ tôi."
Lâm Sâm sửng sốt, họ Vương là họ bình thường, trong quân đội không thể thiếu nhất chính là họ Vương, nếu muốn tra thì sẽ tra ra: "Thủ trưởng, lần này cần thời gian."
Miêu Chí: "Tôi đã chờ nhiều năm như vậy nên không thiếu mấy ngày này, cậu tra kỹ giúp tôi."
"Vâng!"
Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Triều Dương một tay mơ mới làm cha bắt đầu nhậm chức chính thức, không cho Mạt Mạt động tay vào làm bữa sáng và tối nữa, tất cả giao cho anh làm. Nếu không phải thời gian buổi trưa eo hẹp, anh cũng muốn bao luôn cả làm cơm trưa.
Trang Triêu Dương dặn dò Mạt Mạt đi vào thị trấn phải cẩn thận chớ đụng này đụng kia, Mạt Mạt vươn tay ra: "Đồng chí Trang Triều Dương à, anh đã nói mười lần rồi, đừng lo lắng, em sẽ cẩn thận."
Tay mơ Trang Triều Dương mới làm cha đã trôi qua được một đêm, anh không thể bình tĩnh lại được, anh ước gì được nói với tất cả mọi người rằng anh sắp làm cha rồi. Trang Trieu Duong thuc su da lam nhu vay thay đổi hình tượng mặt lạnh, vừa đi đường vừa cười, người quen còn chưa kịp hỏi mà anh đã nóng lòng tuyên bố trước. Nửa tiếng sau, những người nên biết đều biết rằng Trang Triều Dương sắp làm cha.
Mạt Mạt chờ Trang Triều Dương rời đi, sau đó nằm xuống một lúc, đến giờ mới đi xuống lầu.
Chị Vương thấy dáng vẻ thận trọng của Mạt Mạt liền bị chọc cười: "Em còn chưa có phản ứng dữ dội, mới có một tháng thôi, không cần phải cẩn thận như vậy."
Nghe chị Vương nói xong, Mạt Mạt bước đi tự nhiên hơn nhiều.
Mạt Mạt hoàn toàn không có kinh nghiệm mang thai, mặc dù Triệu Tuệ đã từng mang thai nhưng theo quan điểm của Mạt Mạt thì Triệu Tuệ căn bản không được gọi là mang thai. Vì từ lúc khám bệnh đến khi sinh nở, cô ấy không hề cảm thấy ốm nghén, nếu không phải trên người có thêm cục thịt, thì sẽ không có ai coi Triệu Tuệ là người đang mang thai.
Nhưng cô không giống, lúc chưa biết mình mang thai mà đã ốm nghén, sau khi biết lại càng buồn nôn nặng, thắt lưng còn đau nhức, cô có thể không căng thẳng sao?
Tề Hồng đến, ba người cùng nhau đến điểm tập trung chờ xe. Khi xe đến, chị Vương và Tề Hồng kẹp Mạt Mạt ở giữa, như vậy bị lắc lư sẽ nhẹ hơn, Mạt Mạt cũng dễ chịu hơn.
Mạt Mạt vô cùng xúc động: "Cảm ơn." Te Hông: "Cảm ơn gì chứ, chờ tôi mang thai, cô đối xử với tôi như vậy là được."
Mạt Mạt mỉm cười: "Được."
Do sắp đến Tết Trung thu nên trên thị trấn có rất đông người dân đến mua sắm, đặc biệt là ở hợp tác xã.
Tề Hồng chen vào, đứng trước tấm bảng nhìn một hồi, sau đó vội vàng chạy quay lại, hưng phấn hô to: "Hôm nay bán vải và kẹo không cần phiếu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận