Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 704. Cứu Anh Hai 2

Chương 704. Cứu Anh Hai 2Chương 704. Cứu Anh Hai 2
Mạt Mạt đau đầu, cô cuối cùng đã hiểu vì sao Trang Triều Dương nhất định muốn có con gái rồi, con trai quá là không nghe lời.
Mạt Mạt nhấn ấn đường, Tùng Nhân đã học đến giáo trình lớp ba, thôi vậy, thế thì học lớp ba, Tùng Nhân vui mừng nhảy nhót, Mạt Mạt híp mắt,"Tuy nhiên, thi mà con không đứng trong top 3 thì mẹ cho con đúp lớp, xuống lớp một học."
Tùng Nhân "Mẹ cứ yên tâm đi, con mẹ rất thông minh."
Mat Mạt nhìn Tùng Nhân đang vui mừng,"Con không được hối hận đâu đấy."
Tùng Nhân vỗ ngực,"Đại trượng phu nói lời giữ lời."
Mat Mạt hừ một tiếng, "Nhưng mẹ nhớ có một lần con nói, con là trẻ con, không phải đại trượng phu, đảm bảo không tính, con đừng có mà dụ dỗ mẹ."
Tùng Nhân nhíu mày, mẹ không dễ lừa, Vân Kiến cười nói: "Chuyện này dễ giải quyết thôi, Tùng Nhân hối hận thì thả An An."
Tùng Nhân: "...”
Chủ nhiệm lớp ba cho Tùng Nhân làm một bài kiểm tra đơn giản, chứng minh đứa bé này có thể học lớp ba thì mới cho Tùng Nhân học.
Tùng Nhân giải quyết xong, tiếp đến là Vân Bình, Vân Bình học học kì hai của lớp sáu, cuối cùng là Vân Kiến.
Mạt Mạt ra khỏi trường thì cũng đã chín giờ rồi, đưa An An tới cửa hàng thực phẩm phụ, mua một ít gia vị về nhà.
An An theo Mat Mat vào bếp,'Mẹ ơi, mẹ lấy hộp cơm ra làm gì đấy?"
"Đem cơm cho cậu và anh con."
"Mẹ ơi, không phải mẹ đưa cho anh và cậu phiếu lương thực rồi sao?"
"Đó chỉ là của hôm nay thôi."
Mạt Mạt đưa đám trẻ, cố ý đi tới nhà ăn dạo một vòng, nhà ăn của thời đại này vẫn chưa nhận khoán cho cá nhân, đều là cơm tập thể, nước canh suông, chẳng có chút dinh dưỡng nào.
Mạt Mạt và chị đã nghe ngóng, trường học ở thủ đô cho phép đem cơm, Tiểu Vũ cũng đem cơm, nhiều người trong đại viện cũng tự mình đem cơm.
Mạt Mạt rửa hộp cơm, trong đầu suy nghĩ ngày mai nấu gì cho các con đem đi.
Buổi chiều tan học, từ lúc Tùng Nhân vào nhà, miệng liên tục kể trường học có cái này tốt, có cái kia tốt, dù sao thì cái gì ở trường cũng tốt.
Vân Kiến cảm thấy trường học rất vô vị nhàm chán, bởi vì vẫn chưa khôi phục thi đại học, lớp mười hai chẳng có chút không khí học tập nào cả, đám con trai tứm tụm với nhau, không phải nhìn trộm con gái đẹp thì là bàn bạc đánh nhau với tụi trường trung học số hai, con gái thì lại bàn bạc đi đâu làm việc, so sánh gia cảnh.
Vân Bình bình thường hơn rất nhiều, ngày hôm nay còn kết thân được mấy người bạn!
An An rất ghen tị, đuổi theo Tùng Nhân hỏi: "Anh ơi, anh, anh kể lại lần nữa trường học có gì tốt đi, An An chưa nghe đủ."
Cổ họng Tùng Nhân sắp bốc khói rồi, nó đã kể bốn lần rồi, quả thực không muốn kể nữa/An An, em tha cho anh đi!”
An An quả thực chưa nghe đủ, rời ánh mắt từ người anh trai sang cậu Vân Kiến.
Vân Kiến đứng dậy,Ai dà, không còn sớm nữa, cậu phải đi làm bài tập rồi."
Vân Bình nhanh chóng đi theo,"Đúng vậy, em còn có bài tập nữa, anh đợi em với, em có chỗ không hiểu."
An An nhìn anh trai, hai mắt cong cong,'Hai cậu dễ dọa quá."
Tùng Nhân/..."
Em à, không phải các cậu dễ dọa, là do lực sát thương của em quá lớn đó!
Buổi tối bảy giờ, Mạt Mạt đã thay quần áo về phòng ngủ rồi, có tiếng người gõ cửa cộc cộc.
Mạt Mạt khoác áo ra mở cửa, Tiểu Vũ thở hổn hển, trên mặt có vết nước mắt, khiến Mạt Mạt sợ hết hồn,"Tiểu Vũ, cháu làm sao thế?"
Tiểu Vũ chạy gấp, vừa hít thở đã thấy đau cuống phổi, thở mạnh, mãi mới dê thở, kéo tay Mat Mạt,"Mợ ơi, nhanh, mẹ cháu bảo cháu tìm mợ, cứu anh hai cháu."
Mat Mạt nghe đến ngây ngẩn,"Sao lại bảo mo cứu anh hai cháu? Rốt cuộc là chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận