Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1322. Từ chối 2

Chương 1322. Từ chối 2Chương 1322. Từ chối 2
Mẹ Từ nghe Mạt Mạt nói thẳng như vậy, trên mặt giống như bị vả vậy, bà ta còn đang ôm hy vọng, Liên Mạt Mạt sẽ giúp đỡ.
Cha Từ lục túi áo, lấy ra một bao thuốc lá, lấy một điếu đứng dậy.
Mẹ Từ nhìn con gái vẫn luôn ngồi yên, vừa đau lòng vừa tức giận, nhưng nghĩ đến tiền đồ của con trai, quyết định nén lại.
Mạt Mạt nhìn mẹ Từ gạt nước mắt, sau đó nghẹn ngào nói với Mạt Mạt: "Từ Liên làm con gái nuôi của nhà họ Phạm, hàng xóm đều biết chuyện ra sao, vẫn luôn chỉ trỏ sau lưng, năm nay Từ Liên lại không về đi học, đi theo Phạm Đông tới thành phố Z, trước khi dì nhận được điện thoại của cháu, không biết làm sao đều biết Từ Liên mang thai, làm vợ bé của người ta, mặt mũi của chúng ta mất hết rồi, hôn sự vừa bàn cho con trai cũng thất bại."
Đầu tiên là Mạt Mạt kinh ngạc, Kỳ Kỳ điên rồi, sau đó nghe rõ, người nhà họ Từ không muốn Từ Liên về nhà.
Mẹ Từ thấy Mạt Mạt không nói gì, cũng suy nghĩ ra thái độ của Mạt Mạt, biết đây là không muốn đáp lời, chỉ có thể nói tới mục đích: "Di biết dì mặt dày, không nên cầu xin cháu, nhưng ở thành phố Z dì chỉ biết cháu, Từ Liên không thể trở về thủ đô, nó cũng không muốn trở về."
Trong ánh mắt thản nhiên của Mạt Mạt, giọng nói của me Từ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng những lời đã nghĩ kỹ cũng không nói ra miệng được nữa.
Từ Liên âm thầm tức giận, chỉ có thể tự mở miệng: "Em hy vọng chị Liên có thể coi mình như anh trai em mà thu nhận giúp đỡ em, em sẵn lòng làm bảo mẫu cho gia đình chị, em nguyện ý thay đổi hoàn toàn để làm người một lần nữa."
Mạt Mạt trực tiếp coi Từ Liên như không khí, nói với mẹ Từ: "Nhà chúng cháu không cần bảo mẫu, nói như vậy, nhà chúng cháu hy vọng Từ Liên cách xa chúng cháu ra, đứa con gái này của dì cũng không phải người lương thiện, cháu còn chưa ngu đến mức tự rước cái tai hoạ này về nhà để quấy cho nhà cháu không yên ổn, nếu như dì còn nhớ ơn cứu mạng của anh cả cháu, thì hãy dẫn Từ Liên đi, phải rồi, đừng tới tìm cháu nữa, cháu sẽ không gặp đâu."
Mạt Mạt nói xong, đứng dậy đi với Trang Triều Dương.
Những người phụ nữ nhà họ Từ mất một hồi lâu tỉnh thần cũng chưa trở lại bình thường, tay của cha Từ đã bị tàn thuốc làm bỏng, lúc này mới hoàn hồn, cha mẹ Từ Liên đời này đều cần thể diện, bây giờ mặt mũi trong ngoài đều mất hết rồi.
Từ Liên cuống lên, lôi kéo mẹ: "Mẹ, mẹ lại nghĩ cách gì đi."
Mẹ Từ cũng kịp phản ứng, con gái một lòng quyết định đến nhà Liên Mạt Mạt, đây là có toan tính, khóc oà lên một tiếng, bà ta đã tạo nghiệt gì vậy, sao lại sinh ra được một cô con gái không biết tỉnh ngộ như the.
Mat Mat cũng không đi nhanh, Trang Triều Dương còn có chút say, cô muốn đỡ, nghe được tiếng khóc, thở dài, vẫn là ngay từ đầu không được giáo dục tốt, Mạt Mạt suy nghĩ phải giáo dục nghiêm khắc với đám con trai hơn mới được.
Mạt Mạt đột nhiên cảm giác bả vai nặng không ít, trừng mắt với Trang Triều Dương: "Đứng cho tử tế."
Trang Triều Dương: "Không, anh muốn vợ đỡ anh, cứ đỡ anh như thế."
Mat Mạt: ".. Có phải anh nói ngược hay không, không phải là sau này anh đỡ em sao?"
Trang Triều Dương: "Không nói ngược, anh chỉ muốn vợ đỡ anh."
Mạt Mạt nhìn cửa đại viện, lại nhìn nụ cười ngốc nghếch của Trang Triều Dương, nhanh tay bịt kín miệng Trang Triều Dương: "Tính người không thể sụp đổ, anh phải khắc chế, nghiêm mặt lại, nếu như ngày mai bị cười cũng đừng trách em."
Trang Triều Dương chỉ có ở trước mặt vợ mới uống quá nhiều như vậy, những bản vẽ mà Mạt Mạt cất giữ chính là minh chứng tốt nhất.
Trang Triều Dương nháy mắt, ra hiệu cho vợ buông tay ra, tức khắc biến về khuôn mặt lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận