Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1297. Bắt nạt 1

Chương 1297. Bắt nạt 1Chương 1297. Bắt nạt 1
Trang Triều Dương: "Anh đi tìm người điều tra thêm về Kỳ Dung."
Mạt Mạt nghiêng đầu: "Anh điều tra kiểu gì, Kỳ Dung ở thành phố G, chúng ta không có người ở thành phố G, thật ra đến bây giờ đối với nhà họ Kỳ đều là hiểu biết nửa vời."
Ở niên đại này cũng không giống như tương lai, ra vào thành phố G thuận tiện, hiện tại rất nghiêm ngặt.
Ở trong nước có thể thông qua bạn bè gì đó để biết thông tin, thế nhưng nếu muốn hiểu rõ người ở thành phố G, rất không có khả năng.
Trang Triều Dương híp mắt: "Vậy cũng không thể để anh ta lợi dụng em, ngày mai anh đưa em đi làm, đi chăm sóc người này."
Mạt Mạt: "Anh không vội về quân đồn à?"
Trang Triều Dương: "Không phải anh về trước thời hạn à, vừa vặn để trống một ngày."
Mạt Mạt: "Được, anh còn chưa đến chỗ em làm việc đâu, lần này dẫn anh đi thăm quan một chút."
Trang Triều Dương cười dịu dàng: "Được."
Ánh mắt Mạt Mạt rơi vào cái túi sau lưng Trang Triều Dương, nhìn hình dáng: "Ai da, anh mua được dam bông à, còn mua một túi?"
Trang Triều Dương: "Trước khi anh đi, em cứ lẩm bẩm dăm bông, lúc anh nhàn rồi sai người đi mua, cả thảy năm cái."
Tùng Nhân và An An làm xong việc xuống dưới, Tùng Nhân nhỏ giọng nói: "Mỗi lần cha đi ra ngoài đều chỉ nghĩ đến mua đồ cho mẹ."
An An: "Anh, em cho là anh đã quen rồi chứ."
Tùng Nhân cảm thấy đau buồn: "Nhưng anh vẫn còn ôm ảo tưởng với cha, quả nhiên là anh quá ngây thơ rồi."
An An: "..
Sao cậu bé phát hiện, anh cả càng lớn càng hài hước vậy!
Hai đứa bé xuống lầu, Mạt Mạt đã chia xong dăm bông rồi, nhà cha mẹ nuôi một cái, hai cái gửi qua bưu điện trở về thủ đô, trong nhà giữ lại hai cái ăn là được rồi.
Hai cái dăm bông có thể ăn rất lâu, bữa tối sắp đến rồi, Mạt Mạt cầm theo một cái đứng dậy đi nấu cơm.
Trang Triều Dương ở lại phòng khách, chơi với bọn nhỏ.
Buổi tối ăn cơm xong, Trang Triêu Dương bôi thuốc cho vợ, Mạt Mạt tận lực khống chế biểu cảm trên mặt, không để cho Trang Triều Dương lo lắng, nhưng vẫn đau, cuối cùng nhắm mắt lại.
Trang Triều Dương đau lòng chết mất, nghiến răng: "Nếu để anh biết là cố ý, anh sẽ không tha cho Kỳ Dung." Mat Mat mở to mắt: "Anh cũng không còn là doanh trưởng như trước kia, anh đánh ai cũng không sao, bây giờ thì khác rồi, nhất cử nhất động của anh đều có người chú ý đến, anh phải làm tấm gương."
Trang Triều Dương thở dài: "Không được tự do như trước kia."
Mạt Mạt cười: "Em nghĩ không có ai lấy mạng sống của mình ra đùa cả, Kỳ Dung này yêu quý sinh mệnh vô cùng."
Trang Triều Dương nhướng mày: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, làm sao em biết?"
Mạt Mạt: "Phân tích, Kỳ Dung nói gần nói xa nhìn như là càn quấy, thật ra là đang truyền lại thông tin cho Phạm Đông, mục đích của Kỳ Dung còn chưa đạt được, sao anh ta lại có thể chết chứ."
Trang Triều Dương không nghĩ giống như vợ, Kỳ Dung cũng dám kéo vợ xuống nước, có thể thấy được lá gan của anh ta lớn, chỉ cần khống chế xong, cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Đáng tiếc, việc này đã trôi qua hai ngày, muốn điều tra cũng khó khăn.
Trang Triều Dương nghĩ đến việc vợ nói trong tương lai khắp nơi đều là camera, cảm thấy khoa học kỹ thuật ở tương lai thật sự tiện lợi.
Trang Triều Dương không muốn nhắc đến Kỳ Dung nữa, anh ta cũng là một sự tôn tại phiền phức: "Ngủ thôi.”
Mat Mạt: "Được." Ngày hôm sau Trang Triều Dương đưa Mat Mat đi làm, Mat Mat dẫn Trang Triều Dương đi thăm quan một vòng, Trang Triều Dương đứng ở cửa sổ, có loại cảm giác đi vào thời đại khác nhau: "Nơi này nhà lầu cao chót vót, đường đi sạch sẽ, cũng không biết cả nước lúc nào cũng có thể như này."
Mạt Mạt còn nhớ rõ nơi này là công ty, cửa cách âm cũng không tốt như vậy, rất nhỏ giọng nói: "Dần dần đều sẽ biến thành như vậy, trong tương lai, mỗi kiến trúc đô thị cũng không tệ, sinh hoạt thuận tiện, nhất là thanh toán qua internet, rất đáng để kiêu ngạo, mọi người sinh hoạt không cần mang tiền mặt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận