Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1047. Oán hận 1

Chương 1047. Oán hận 1Chương 1047. Oán hận 1
Oán hận 1
Mạt Mạt quay đầu lại nhìn Chu Tiếu đang sốt ruột, không biết nên dùng từ ngữ gì để biểu đạt tâm tình lúc này của cô, thật sự muốn mắng người.
Chu Tiếu đã trở nên biến thái đến như vậy. Vẻ mặt sốt ruột như thế này chứng tỏ có việc cầu xin cô, thế mà vừa rồi rõ ràng còn hù dọa cô nữa. Hơn nữa còn lấy việc hù dọa cô làm niềm vui cho mình!
Tâm tính vặn vẹo như thế này là do Chu Tiếu bị đè nén quá lâu, đúng lúc tìm được cách phát tiết từ cô như vậy.
Mat Mat thật sự muốn mắng người, mặt đen sì, vừa nghĩ đến còn phải thi thêm một ngày nữa, Mạt Mạt liền đau đầu.
Mạt Mạt thấy Khởi Hành ngăn Chu Tiếu lại, cô vịn Bàng Linh nhanh chóng rời đi. Cô mặc kệ Chu Tiếu vì sao lại tới tìm cô, cô cũng không muốn có liên quan gì với Chu Tiếu nữa.
Khởi Hành thấy mọi người đã đi xuống hết, lạnh mặt cảnh cáo Chu Tiếu: "Nếu lần sau còn để tôi gặp lại cô thì tôi sẽ không khách sáo như vậy nữa đâu."
Khởi Hành là người nói được làm được, đầu óc Chu Tiếu cũng tỉnh táo hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến không còn bao lâu nữa sẽ phải ly hôn, cô ta liền không cam lòng.
Trong khoảng thời gian này, Hướng Hoa rất bận rộn, bận thi cử, bận rộn chuyện ở phương Nam. Anh ta đã ra tối hậu thư cho cô ta, nói rằng thi xong sẽ ly hôn, cô ta thật sự không có thời gian nữa.
Khởi Hành cảnh cáo Chu Tiếu xong vẫn không yên lòng, lúc anh nghỉ phép đã nhận được điện thoại cậu út gọi tới. Cậu út giao nhiệm vụ cho anh, bảo anh chăm sóc mợ út. Xem ra ngày mai anh phải ngồi xổm ở trường cả ngày để trông coi rồi.
Buổi trưa Chu Tiếu không làm gì được, hối hận đáng lẽ không nên hù dọa Mạt Mạt. Buổi tối cô ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Liên Mạt Mạt lên xe rời đi.
Mạt Mạt về đến nhà, trong lòng mới an tâm, thở ra một hơi, cũng không muốn ôn tập nữa, ăn cơm tối xong trở về phòng nằm nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Khởi Hành lái xe đưa Mạt Mạt và Bàng Linh tới trường học, Chu Tiếu đã chờ ở chỗ đỗ xe: "Liên Mạt Mạt, tôi xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua. Tôi sai rồi, tôi không nên hù dọa cô. Tôi cầu xin cô, giúp tôi với, tôi không muốn ly hôn."
Khóe mắt Mạt Mạt giật giật, xoa trán, cô thực sự không hiểu. Lúc Ngô Giai Giai gặp chuyện, người đầu tiên nghĩ đến chính là cô, hiện tại ngay cả Chu Tiếu cũng như thế, có phải cô nên cảm tạ Tôn Nhụy không, chỉ có Tôn Nhụy lúc gặp chuyện mới không nghĩ tới cô thôi.
Mạt Mạt thật sự không thể lý giải mạch não của những người này. Mạt Mạt thấy Chu Tiếu sốt ruột nhưng Mạt Mạt cũng không lên tiếng, xoay người rời đi. Cô cũng không muốn nói chuyện với Chu Tiếu. Nếu cô đáp lời giong như cho cô ta hy vọng, đến cuối cùng nói không chừng cô ta lại càng oán hận cô hơn, còn không bằng gọn gàng dứt khoát không cho hy vọng gì hết.
Mạt Mạt và Bàng Linh đi phía trước, Khởi Hành đi ở phía sau. Chu Tiếu đối mặt với ánh mắt sắc bén của Khởi Hành, một bước cũng không dám động đậy.
Thẳng cho đến khi đoàn người Mạt Mạt đi xa, Chu Tiếu mới ngã ngồi trong tuyết, hai tay không đeo găng tay cầm bông tuyết lạnh lẽo, bàn tay bị lạnh đau buốt nhưng cũng không đau bằng trong lòng đã lạnh thấu xương.
Tính cách của Liên Mạt Mạt như thế nào cô ta vẫn hiểu một chút. Nếu cô ấy không lên tiếng thì hoàn toàn không giúp đỡ, cho dù cô ấy có lên tiếng thì cũng không nhất định sẽ giúp cô ta.
Bàng Linh chờ đi xa rồi mới hỏi Mạt Mạt: "Mo út, mợ nói Chu Tiếu có giống Ngô Giai Giai không, mợ không giúp rồi lại oán hận mợ nữa."
Mạt Mạt đương nhiên nhớ rõ chuyện Ngô Giai Giai lần trước ném nước bẩn lên người cô, lông mày nhíu chặt, trong lòng cũng có oán khí: "Đương nhiên sẽ oán hận mợ rồi. Mợ nghĩ mãi mà không rõ, cháu nói xem, mấy người kia trước đó hoặc là nhắm vào mợ, hoặc là tính kế mợ, vậy thì mấy người ấy lấy đâu ra lòng tin rằng mợ sẽ bỏ qua hết chuyện cũ để giúp đỡ bọn họ chứ? Mợ thật sự não tàn như vậy à? Hay nghĩ mợ là Thánh Mẫu, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi?" Ung dung Truyen Dich ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận