Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1831. -

Chương 1831. -Chương 1831. -
Liên Quốc Trung đau nhe răng há miệng, Miêu Tình đứng bên cạnh quở trách: " Bao nhiêu tuổi rồi, đi đứng còn không nhìn xe, đáng đời chịu tội."
Liên Quốc Trung tức giận đập bàn: "Phi phi, tôi đang đi bình thường trên đường dành cho người đi bộ, xe lao về phía tôi, đây là tai nạn bất ngờ, không liên quan đến việc tôi có nhìn xe hay không, Triều Dương, con làm chứng cho cha, cha cũng không lừa mẹ con."
Trang Triều Dương đặt chân ông cụ xuống, phủi hai tay đứng dậy: "Mẹ, hôm nay thật sự không liên quan đến cha."
Trong tư tưởng của Miêu Tình, lời nói của Trang Triêu Dương có trọng lượng hơn, dù sao cũng có thể tin được so với lão già nhà mình: "Vậy làm sao đang yên đang lành xe lại tông vào người?"
Trang Triêu Dương vừa lau tay vừa nói: "Xe phanh không ăn, may mà cha phản ứng nhanh, cũng là lỗi của con, lúc ấy con cách cha hơi xa một chút, nếu như gần thì cha cũng sẽ không bị trẹo chân."
Điểm ấy Trang Triều Dương rất tự trách, lúc ấy ông cụ chê anh phiền, cho nên đi nhanh hơn chút, lúc ấy nếu như anh theo sát, cũng sẽ không trong lúc tránh né mà bị trẹo chân.
Miêu Tình vỗ lên ngực, mặc dù lời của con rể rất đơn giản, nhưng bà cũng có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm ngay lúc đó: "Không trách con, con cũng mau ngôi xuống nghỉ ngơi đi, từ lúc cbng ông ấy về cũng chưa được nghỉ ngơi, nhanh ngồi xuống đi"
Lúc này Mạt Mạt đi từ ngoài cửa vào, đầu tiên là nhìn cha già khoẻ mạnh như vâm, xác nhận không việc gì, rất vui vẻ, đây coi như là cha đã tránh được rồi, mặc dù bị trẹo chân, nhưng so với bị đâm phải vào bệnh viện thì vẫn tốt hơn.
Liên Quốc Trung nhìn thấy con gái, mặt già đỏ ửng, những ngày này con gái vẫn tận tâm bảo ông chú ý an toàn, ông nghe mà có hơi phiền, bây giờ bị vả mặt rồi.
Miêu Tình nhìn thấy con gái, cũng mặc kệ Liên Quốc Trung, hỏi: "Mễ Mễ phẫu thuật xong rồi à, thành công không?”
Mạt Mạt gật đầu: "Rất thành công, chỉ còn chờ hồi phục để làm kiểm tra, mẹ, canh hầm xong chưa?"
Miêu Tình: "Xong rồi, đang ở trong nồi đất, bây giờ vẫn còn nóng, mẹ đi múc cho con."
Mạt Mạt xua tay: "Tự con làm là được, mẹ, hầm canh móng heo cho cha đi, bị trẹo chân cũng cần phải lành."
Miêu Tình: "Trong nhà cũng không cần con lo lắng, có mẹ ở đây, con chăm sóc Mễ Mễ cho tốt."
Mạt Mạt gật đầu: "Vậy được, con múc canh rồi đến bệnh viện trước, bệnh viện cũng không thể không có người."
Miêu Tình: “Đi nhanh đi, đi nhanh đi." Mat Mat đựng canh xong, Trang Trieu Dương lái xe đưa Mạt Mạt đến bệnh viện, lúc đi trên đường kể lại chuyện Liên Quốc Trung bị thương một lần.
Mat Mat cười: " Coi như cha bị tai nạn xe cộ qua đi rồi!"
Trang Triều Dương: "Ừ, nên tính là qua đi rồi, em vẫn luôn lo lắng có thể thả lỏng rồi."
"Đúng vậy, nếu không em sẽ nhớ mãi, hận không thể lúc nào cũng đi theo cha."
Mạt Mạt là thật sự vui vẻ, căn cứ vào định luật chuyện nhất định phải xảy ra, chuyện đã xảy ra thì sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa, cô cũng không cần cứ luôn lo lắng.
Sau đó mấy ngày, Mạt Mạt vừa ở bệnh viện chăm sóc Mễ Mễ, vừa ở nhà nấu canh thay đổi nhiều loại cho Liên Quốc Trung.
Liên Quốc Trung ở sau lưng Mạt Mạt nói với Miêu Tình: "Mấy đứa con, vẫn là con gái thân thiết nhất, già có thể ở bên cạnh con gái là hưởng phúc nhất, bà xem chu đáo biết bao nhiêu, rất sợ tôi uống quá nhiều rồi không muốn uống nữa, thay đổi các loại canh để nấu cho tôi."
Miêu Tình: "Ở đây có thoải mái cũng không phải nhà con trai, mặc dù Triều Dương không nói gì, cũng hiếu thuận với chúng ta, nhưng vẫn là ở nhà con trai thì mới giữ gìn được đạo nghĩa."
Liên Quốc Trung đặt chén canh xuống: "Thì đúng vậy, ở nhà con trai thì giữ được đạo nghĩa, chẳng qua tôi cũng không vội trở về, cứ ở đây, thoải mái." Miêu Tình bật cười: "Lão già này, còn ở thành nghiện rồi."
Liên Quốc Trung hầm hu bà vợ già cũng rất thích bên này, còn không biết xấu hổ mà nói ông!
Mạt Mạt chăm sóc Mễ Mễ ở viện bốn ngày, Mễ Mễ đã có thể xuất viện về nhà điêu dưỡng rồi.
Mạt Mạt từ lúc trở lại thủ đô vẫn luôn chưa sắp xếp công việc cho mình, đã cho mình nghỉ không ít, cô cũng phải làm việc trở lại thôi.
Địa chỉ trụ sở chính của công ty đã được chọn xong, công trình bên này của Mạt Mạt đã khởi động.
Ở thủ đô vẫn chưa tuyển người, Mạt Mạt cũng không điều từ thành phố Z tới, rất nhiều chuyện đều phải tự thân đi làm.
Nhà Mạt Mạt, Miêu Tình giúp đỡ chăm sóc bọn nhỏ, Phong Uyển thì gánh vác việc nhà, Phong Uyển là người nhanh nhẹn, Mạt Mạt bận rộn, Tâm Bảo đến trường, trong nhà thu dọn sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, giúp Mạt Mạt được không ít việc.
Mạt Mạt vừa phải đích thân nhìn chằm chằm giám sát, còn vừa phải gặp mặt với bạn bè ở thủ đô.
Ngụy Vĩ vẫn phát triển theo như quỹ tích của đời trước, đầu năm nay đã có trên bảng danh sách tài phú rồi.
Mạt Mạt không thể đi lên bảng danh sách, có thể lên bảng danh sách đều là có lực có thực nghiệp, được rồi, thật ra chủ yếu là hàng năm tiền nà Mạt Mạt kiếm được phần lớn đều làm từ thiện, doanh thu thật sự không nhiêu, đời này cô không thể nào lên bảng được.
Nhưng Mạt Mạt lại lên bảng danh sách nhà từ thiện, mấy năm nay Mạt Mạt tự mình làm từ thiện đã rõ như ban ngày, trợ giúp vô số bọn nhỏ, mặc dù không có ai đi thống kê cụ thể, nhưng Mạt Mạt làm chuyện tốt là sự thật.
Lúc Mạt Mạt nhận được thư mời, rất kích động, liếc nhìn tấm thư mời màu đen, đầu ngón tay sờ lên ba chữ nhà từ thiện, cười toét miệng: "Cái này còn khiến mẹ vui so với bao nhiêu tiền mà mẹ kiếm được, đây là sự khẳng định với mẹ."
An An cầm thư mời: "Tranh thủ sang năm, con cũng có thể nhận được thư mời, đến lúc đó con và mẹ cùng đi."
Mạt Mạt cười: "Được, hai mẹ con chúng ta đều thành nhà từ thiện."
Mạt Mạt cẩn thận cất thư mời đi, cái này không thể mất được, mất rồi cô sẽ không vào được.
Liên Quốc Trung không biết một năm con gái làm từ thiện tiêu hết bao nhiêu tiền, nhưng là vui vì con gái có tâm địa tốt, tiền kiếm được xong, có thể dùng để đi làm chuyện tốt, Liên Quốc Trung kiêu ngạo.
Liên Quốc Trung nói: "Cũng không biết Thanh Nghĩa có được mời không."
Mạt Mạt nói: "Chắc là cũng được mời, Thanh Nghĩa xây dựng một hạng mục từ thiện, hàng năm cũng phải đầu tư không ít tiền, cũng là thực sự làm từ thiện." Liên Quốc Trung: "Vậy cha gọi điện thoại hỏi một chút."
Liên Quốc Trung nói xong thì đi bấm điện thoại, Liên Thanh Nghĩa nghe máy, Liên Quốc Trung lốp bốp hỏi, rất nhanh đã cúp điện thoại: "Nó cũng nhận được thư mời, nhưng nó bận quá không tới được."
Mạt Mạt: "Vậy ai tới tham gia?”
Liên Quốc Trung: "Giám đốc phụ trách từ thiện của công ty."
Mạt Mạt thấy rất đáng tiếc: "Rất lâu rồi không gặp Thanh Nghĩa, đáng tiếc Thanh Nghĩa quá bận rộn."
Liên Quốc Trung: "Cha ở Dương Thành gặp nó cũng khó, công ty trải quá rộng, cho dù đã uỷ quyên xuống dưới, nó cũng có rất nhiều chuyện phải làm."
Mạt Mạt cảm khái: "Công ty nhỏ cũng có chỗ tốt của công ty nhỏ, con không định mở rộng lớn hơn, như này rất tốt."
An An im lặng, cậu cũng không cảm thấy công ty của mẹ nhỏ.
Mạt Mạt rất coi trọng việc đi tham gia dạ tiệc từ thiện, lôi kéo Trang Triều Dương cùng đi, ở trong buổi dạ hội gặp được không ít người cùng chung chí hướng, Mạt Mạt thấy được không ít những nhà từ thiện nổi tiếng sau này, sau khi tán gẫu cùng những người này, Mạt Mạt cảm thấy mình thăng hoa không ít.
Trở về Mạt Mạt lập tức làm tổng kết và quy hoạch, sau này có thể phát triển sự nghiệp từ thiện tốt hơn.
Mạt Mạt bận rộn, Mễ Mễ phẫu thuật đã bình phục, Mễ Mễ không đến bệnh viện kiểm tra, lỗ tai của cô ấy có thể nghe được tiếng rồi.
Nhưng vẫn có chút chênh lệch so với người bình thường, đến bệnh viện làm kiểm tra, cả nhà Mạt Mạt ai có thể đi đều đi cùng.
Tiến vào gian phòng kiểm tra, chỉ vài phút đợi mà ngang với lại giày vò Mạt Mạt.
Rất nhanh bác sĩ đã ra ngoài, cầm kết quả khảo nghiệm trong tay: "Đầu tiên chúc mừng gia đình vì ca phẫu thuật rất thành công, lấy được kết quả cũng tốt, mặc dù thính giác không thể giống người bình thường, nhưng đã coi như là không tệ, sau này không cần mang theo máy trợ thính cũng có thể giao tiếp bình thường, nhưng sau này vẫn phải chú ý nhiều, nhất là phải chú ý nghỉ ngơi."
Mạt Mạt nắm tay Mễ Mễ, Mễ Mễ đã vui đến phát khóc, Mạt Mạt vạn phần cảm kích: "Cảm ơn."
Bác sĩ cũng vui, phẫu thuật thành công, ¡nh nghiệm lâm sàng của bọn hon cũng phong phú, sau này có thể giúp càng nhiều người trị liệu hơn.
Thời gian của Mễ Mễ đã quá lâu, có thể khôi phục thành như này, đã tính là kỳ tích.
Cả nhà Mạt Mạt vui vẻ, Mạt Mạt vung tay lên, buổi tối ra ngoài ăn, ra ngoài chúc mừng.
Buổi tối Mạt Mạt uống một chút rượu, hiện tại tai của Mê Me ổn rôi, cô cũng không còn chấp niệm nữa, hiện tại nguyện vọng lớn nhất chính là nhìn thấy Mễ Mề và Thất Cân kết hôn.
Mễ Mễ lại ở trong nước nửa tháng, không đợi được bệnh viện của An An khai trương đã phải đi.
Mễ Mễ đi chưa được hai ngày, bệnh viện của An An khai trương, vào ngày hôm đó Mạt Mạt và Trang Triều Dương tự mình đi, khai trương cũng xảy ra không ít tình huống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận