Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1814. -

Chương 1814. -Chương 1814. -
Phong Uyển đương nhiên vui vẻ, cô ấy càng sợ đoán chính mình, phải biết là ở trong sách An An không có con, cho nên cô ấy thật sự không biết giới tính con của cô ấy, nhưng Tâm Bảo thì cô ấy biết.
Phong Uyển vui vẻ đồng ý: "Được!"
Tâm Bảo nói: "Vậy chị đoán trước, thấy da của em đẹp như vậy, đều nói con trai thì xấu, em là con gái!"
Phong Uyển không có suy nghĩ trọng nam khinh nữ, chỉ cần là con của cô ấy là được, thật sự sinh con gái, cô ấy còn đang vui vẻ đây này!
Phong Uyển cười: "Vậy đến lượt em, em cũng đoán chị là con gái."
Tâm Bảo cười: "Nếu như chị thật sự sinh được con gái, em muốn được tặng quà gì?"
Phần quà này Phong Uyển đã quyết định xong rồi, cô ấy chỉ áo lông: "Chị làm bác gái cả, cũng may cho con của em một chiếc đi!"
Tâm Bảo hiểu ý cười một tiếng, cô ấy đã chuẩn bị kỹ càng Phong Uyển công phu sư tử ngoạm rồi, không nghĩ tới Phong Uyển yêu cầu thấp như vậy, cô ấy cảm thấy, em dâu so với cô ấy nghĩ thì vẫn chung sống tốt hơn.
Phong Uyển cười: "Chị dâu muốn quà øì?"
Tâm Bảo trầm tư: "Nếu như chị thật sự đoán đúng, vậy thì em may cho con gái chị một chiếc váy đi"
Phong Uyển đang nghĩ ngợi học làm quần áo đây, vui vẻ nói: "Được!"
Lúc Mạt Mạt xuống lầu, hai người còn đang trò chuyện, đừng thấy hai đứa tính cách khác biệt, đều là người sắp làm mẹ, đứa nhỏ chính là chủ đề chung lớn nhất.
Mạt Mạt cong khóe miệng, tình cảm của hai người tốt là được.
Buổi tối Mạt Mạt nấu cơm xong, Tôn Nhuy dẫn Tiểu Khả tới gặp chị dâu mới.
Phong Uyển rất tò mò về Tiểu Khả, con bé này thật sự là cả một đời cũng làm từ thiện giúp đỡ trẻ mồ côi, tiền kiếm được đều góp ra ngoài, một chút tin tức tiêu cực cũng không có, tất cả đều là nghiêng về những lời bàn luận khen ngợi.
Con đường diễn xuất của Tiểu Khả, chính là tràn đầy năng lượng chính trực.
Phong Uyển cảm thấy, sự giáo dục của gia đình và môi trường sống quá quan trọng, những người chung quanh đều có tấm lòng chính trực, năng lượng chính đáng, thì đứa trẻ cũng sẽ như thế.
Tiểu Khả là một đứa nhỏ hay xấu hổ, Phong Uyển vẫn luôn nắm tay Tiểu Khả, mặt con bé đã đỏ rực, lại gọi một tiếng: "Chị dâu?"
Phong Uyển ho khan một tiếng: "Chị vẫn luôn nghe mẹ nhắc tới em, hôm nay gặp được, dáng vẻ của Tiểu Khả xinh đẹp như vậy, nhất thời nhìn ngây người."
Vốn dĩ Tiểu Khả mặt tròn, đáng yêu, hai năm gần đây riêng phần người cao, người cũng nở ra, khuôn mặt tròn đã gầy đi không ít, thiếu nữ trưởng thành rồi, cũng học được cách ăn mặc, che đi những chỗ không đẹp, cách làm đẹp của Tiểu Khả, quả thật là đại mỹ nữ rồi.
Tiểu Khả: "Chị dâu cũng rất xinh đẹp."
Phong Uyển đắc ý trong lòng, dáng vẻ của nguyên chủ thật sự rất dễ nhìn.
Mạt Mạt kêu gọi mọi người: "Đừng hàn huyên nữa, đồ ăn đều đã xong rồi."
Tất cả mọi người vào bàn, Tôn Nhuy nhìn bàn đồ ăn bày biện đẹp de tinh xảo: "Chị dâu, em thật sự càng ngày càng bội phục chị rồi."
Mạt Mạt kiêu ngạo, tài nấu nướng của cô không thể kém hơn so với đầu bếp.
Mạt Mạt nấu đồ ăn ăn rất ngon, mới vừa rồi còn nói chuyện rộn ràng, vào bàn đều nhìn chằm chằm đồ ăn, cũng không nói nữa, đều đang ăn, rất sợ nói vài câu, món ăn yêu thích của mình đã hết rồi.
Sau khi ăn xong Tôn Nhuy giúp Mạt Mạt rửa bát đũa, Tôn Nhuy nhỏ giọng nói: "Chị dâu, thật sự nên phát cho chị một giải thưởng, giải thưởng mẹ chồng tốt nhất, chị xem, đều nói con dâu hầu hạ mẹ chồng, nhưng em thấy, chị phục vụ hai người con dâu rất chu đáo."
Mạt Mạt: "Người một nhà, thật sự tính toán nhiều như vậy, thì cũng đừng sông nữa, hơn nữa, hai đứa nó đều là phụ nữ có thai, đụng vào nước lạnh không tốt cho đứa nhỏ, tôi lại không già bảy tám mươi tuổi, có thể làm thì làm giúp, cũng không có bao nhiêu việc."
Tôn Nhuy thật lòng bội phục Liên Mạt Mạt, Liên Mat Mạt này, chuyện gi cũng sẽ không hồ đồ, rất thư thái, khó trách cuộc sống hài lòng như thế.
Mạt Mạt hỏi: "Đúng rồi, chuyện tôi bảo cô điều tra giúp, cô tra được chưa?”
"Em đang muốn nói với chị đây, tra được rồi, quả thật là người đạo diễn quen dùng thủ đoạn đó, nhưng cũng không cần chị dạy dỗ, tự ông ta đã bị một vố đau rồi, vào tù rồi, muốn ra được cũng khó."
"Con người ấy à, tâm tư thì phải dùng ở nơi chính đáng, làm điều ác, không phải không có quả báo chỉ là chưa tới lúc mà thôi."
Tôn Nhuy là người có quyền lên tiếng nhất, trước kia cô ta tâm tư bất chính, tính kế tới tính kế lui, cuộc sống rối bời, cuối cùng còn gặp báo ứng, hiện tại tâm tư đều chính trực, cuộc sống rất hài lòng.
Tôn Nhuy cảm thán: "Đáng tiếc cũng không phải là ai cũng rõ ràng ngay từ đầu, có người thì đi đến tận cùng tối tăm, chỉ có rất ít người có thể biết lạc đường mà quay lại."
Tôn Nhuy thì may mắn cô ta có thể biết lạc đường mà quay lại.
Tôn Nhuy kích động: "Phải rồi, lần này em đến Dương Thành, nhìn thấy Cảnh Tinh Tinh, Cảnh Tinh Tinh chị còn nhớ không."
Mạt Mạt: "Vẫn nhớ, đúng rồi, đứa nhỏ cô gặp được không?”
Tôn Nhuy: "Gặp được, em còn ăn cơm với Cảnh Tỉnh Tinh, trước khi đi, cũng là đứa nhỏ đón Cảnh Tỉnh Tinh đi."
Mạt Mạt thật sự kinh ngạc: "Hai người còn có thể ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm ăn cơm?"
Tôn Nhuy cười: "Em cũng không nghĩ tới, bây giờ Cảnh Tinh Tinh rất hạnh phúc, mặc dù bản thân mình không có con, nhưng chăm sóc đứa nhỏ ban đầu rất tốt, bây giờ về cơ bản đứa nhỏ đã không thành vấn đề, đã làm việc, cuộc sống cũng không tệ lắm đâu, con trai của Cảnh Tinh Tinh hiếu thuận, cuộc sống không tồi, cô ta đối với em thật sự không hận nhiều, đây là do chính cô ta nói."
Mạt Mạt nhớ lại lần cuối cùng gặp Cảnh Tinh Tỉnh, Cảnh Tinh Tinh cũng hạnh phúc, quả nhiên, cuộc sống của một người có được hay không, đều nhìn vào tâm trạng của người đó.
Bởi vì chuyện quá khứ nên Tôn Nhuy và Mạt Mạt nói chuyện có hơi nhiều, trong trí nhớ của Mạt Mạt có chút mơ hồ, từ từ rõ ràng trở lại, cuộc sống của mọi người đều tốt, Mạt Mạt là người vui vẻ nhất.
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt sắp đi làm, Phong Uyển là người xoắn xuýt nhất, cô ấy muốn đi cùng, muốn nhìn một chút xem có thể tìm được cơ hội hay không, để Từ Hải rời khỏi vị trí quan trọng, nhưng cô ấy không có lý do đi cùng. Tam Bao phat hien ra Phong Uyen cau may: "Sao vậy?"
Phong Uyển thấy Liên Mạt Mạt nhìn sang, vội vàng lắc đầu: "Không có gì, em chỉ là đang nghĩ, có nên chuẩn bị quần áo trẻ con từ sớm hay không."
Mạt Mạt tiếp lời: "Chuẩn bị sớm cũng tốt, chị dâu con đã từng chuẩn bị rồi, con có thể hỏi ý kiến của nó một chút."
Phong Uyển vâng một tiếng, chờ Liên Mạt Mạt đi rồi, iu xìu.
Cô ấy mới biết được, thì ra muốn thay đổi một số việc là chuyện khó cỡ nào, nhất là không để cho người khác phát hiện ra tình hình đã thay đổi, cô ấy bội phục Liên Mạt Mạt hơn, nhưng đến chỗ cô ấy làm sao lại khó như vậy, nếu như An An ở đây thì tốt, chí ít có thể thông qua An An.
Buổi tối Mạt Mạt trở về, Tiết Nhã tới, cầm trong tay tư liệu cho Mạt Mạt xem, Mạt Mạt liếc nhìn: "Tài liệu của Đại Song đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào thì nó chuẩn bị ra nước ngoài học?"
Tiết Nhã: "Xét duyệt xong là đi, nó phải trải qua một bài kiểm tra, đứa nhỏ này thay đổi tốt hơn chính là quá tiến bộ, mỗi ngày nếu như chị không thúc giục tắt đèn, nó cũng có thể học tập đến rạng sáng, mỗi lần chị đến, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, kiến thức tới lúc nào cũng có ích, nó muốn học tập nhiều hơn chút."
Mặc dù Tiết Nhã oán giận Đại Song, nhưng trong giọng nói vẫn tràn đầy kiêu ngạo, đứa nhỏ Đại Song này cũng tăng thể diện cho cô ay không ít, một người thay đổi tốt hơn, những sai lầm trước kia đều từ từ được che lấp đi, hiện tại đi ra ngoài, đều sẽ tới hỏi cô ấy Đại Song học tập như thế nào.
Phong Uyển xuống lầu thì nghe được những lời này, cô ấy đến lâu như vậy cũng chưa từng gặp Đại Song, đã sắp quên mất cô bé Đại Song này rồi, cô ấy nghĩ một chút về kết cục của Đại Song, Đại Song cũng là người lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận