Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 312. Động phòng 2

Chương 312. Động phòng 2Chương 312. Động phòng 2
Động phòng 2
Sau khi Mạt Mạt rời khỏi thành phố, cô đã ngừng khóc, nhưng cũng không còn bao nhiêu sức lực nữa. Cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, có cảm giác thời gian và không gian đan xen nhau, không biết mình đang ở đâu.
Két két, tiếng phanh xe vang lên, suy nghĩ của Mạt Mạt quay trở lại, cô sững sờ nhìn Trang Triều Dương: "Sao anh lại đột nhiên dừng lại?"
Trang Triều Dương vòng tay ôm Mạt Mạt, kéo cô ôm vào trong lòng: "Không có gì, anh chỉ muốn ôm em.”
Trang Triều Dương không nói sự thật, vừa rồi ánh mặt trời chiếu vào Mạt Mạt, Mạt Mạt dường như tan chảy trong ánh nắng khiến anh rất sợ hãi. Anh không khỏi siết chặt tay lại, cảm nhận được nhiệt độ của Mat Mạt, trái tim bồn chồn không yên của anh mới bình tĩnh lại.
Mạt Mạt bị ôm đến mức gần như thở không ra hơi, không có thời gian để buồn, đẩy Trang Triều Dương: "Anh muốn mưu sát em à!"
Trang Triều Dương vội vàng buông Mạt Mạt ra, Mạt Mạt ho khan một tiếng, tức giận và hơi bất lực nhìn Trang Triều Dương: "Đồng chí Trang Triều Dương, anh làm cái gì vậy?"
Trang Triều Dương cẩn thận vỗ lưng Mạt Mạt: "Anh không kiểm soát được lực, anh không cổ ý."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm hơn, cau mày nói: "Anh đang lo lắng chuyện gì?"
Trang Triều Dương mím môi: "Anh sợ em sẽ rời xa anh."
Mạt Mạt bóp mặt Trang Triều Dương: "Em Liên Mạt Mạt sẽ không rời xa anh, anh cũng đừng hòng rời xa em."
Trang Triều Dương siết chặt tay Mạt Mạt: "Được."
Trên đường về, Trang Triều Dương lái xe bằng một tay, tay kia giữ chặt tay Mạt Mạt không chịu buông. Mạt Mạt nói thế nào anh cũng không chịu, cuối cùng cô chỉ còn cách để anh nắm tay.
Đến khu quân sự đã là bốn giờ, tay trái Mạt Mạt hơi không thể động đậy, Trang Triều Dương xoa xoa cánh tay Mạt Mạt: "Em lên lầu trước đi, đồ trong xe cứ giao cho anh."
Mạt Mạt ôm hộp: "Được, em lên trước."
Trang Triều Dương phải mất hai chuyến mới chuyển hết mọi thứ. Mạt Mạt đã rửa mặt xong, đẩy Trang Triêu Dương cả người đầy mồ hôi: "Anh đi tắm rửa đi."
"Ừ"
Mạt Mạt ôm chăn ga quay về phòng ngủ, trải chăn ga lên trên, vừa trải xong thì Trang Triều Dương đi vào phòng ngủ, ôm lấy Mạt Mạt từ phía sau: "Vợ ơi, đã đến lúc chúng ta động phòng rồi."
Mạt Mạt đỏ mặt nhéo Trang Triêu Dương: "Bên ngoài trời vẫn còn sáng, anh mau buông em ra đi, trong phòng khách còn có quần áo cần thu dọn!"
Trang Triều Dương không buông tay, bế Mạt Mạt đặt lên giường.
Mạt Mạt vội vàng lăn vào tường, nghiến răng nghiến lợi: "Trang Triều Dương, bây giờ đang là ban ngày đấy."
Trang Trieu Dương đứng dậy kéo rèm: "Giờ trời tối rồi."
Mạt Mạt: "...
Trang Triều Dương nhân lúc Mạt Mạt còn đang sững sờ, anh nhanh chóng cởi quần áo rồi nhảy lên giường, khi Mạt Mạt hoàn hồn thì cô đã ở dưới thân của Trang Triều Dương.
Mạt Mạt cười nịnh nọt: "Trang Triều Dương, chúng ta thảo luận đi, anh có thể cho em thời gian để chuẩn bị kỹ càng không?"
Trang Triều Dương cúi đầu cởi cúc áo, thẳng thừng từ chối: "Không."
Mạt Mạt không dám dùng tay chạm vào Trang Triêu Dương, anh chàng này quỷ quyệt đến mức đã cởi xong quần áo của mình rồi, Mạt Mạt chỉ có thể nắm chặt lấy quần áo của mình.
"Trang Triều Dương, chúng ta nói chuyện đi, anh nhìn xem tủ quần áo mà em muốn có thiết thực và đẹp mắt không."
"ừ"
"Này, không phải chúng ta đã nói là nói chuyện à? Sao anh lại cởi quân của em?”
Trang Triều Dương híp mắt: "Anh đâu có đồng ý tán gẫu, em không cho anh cởi áo thì anh chỉ có thể cởi quần trước."
Mạt Mạt: "Thế thì cởi áo ra trước đi!"
Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt, Mạt Mạt chẳng có tí sức lực nào cả. Lần này cô ngu người luôn, mấy cái vuốt ve đã bị Trang Triều Dương cởi sạch. Mạt Mạt còn muốn nói chuyện, nhưng Trang Triều Dương lại trực tiếp hôn cô, cuối cùng cũng dừng lại.
Một lúc sau, Mạt Mạt bĩu môi, rơm rớm nước mắt: "Đau."
Trán Trang Triều Dương đầy mồ hôi, anh cố nén nói: "Ngoan, một lúc sẽ không đau nữa."
Kết quả hai phút sau: "Lừa đảo, đồ lừa đảo, hu hu, đau quái”
Bạn cần đăng nhập để bình luận