Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 224. Con trai tố cáo cha mình, thật châm chọc! 2

Chương 224. Con trai tố cáo cha mình, thật châm chọc! 2Chương 224. Con trai tố cáo cha mình, thật châm chọc! 2
Đường đi đến quân khu, bởi vì rộng rãi nên rất nhiều người đi đường nên không vắng vẻ, nói không chừng ngẫu nhiên còn có thể gặp được người tốt, cho mình đi nhờ xe.
Mạt Mạt rất may mắn, gặp được xe bò của thôn phụ gần quân khu, trên xe còn chỗ, cụ bà đánh xe nói với Mạt Mạt,"Cô gái, đi quân khu đúng không?"
"Đúng al
Bà cụ cuoi"Bon tôi ở gần chỗ quân khu, vừa khéo, cho cháu đi nhờ đoạn đường."
Mat Mat không già mồm, dứt khoát lên xe,"Cám ơn bà.”
"Khách khí cái gì, mấy binh lính giúp bọn tôi làm rất nhiều chuyện, cho người thân của bọn họ đi nhờ cũng là việc nên làm."
Trên xe bò ngồi mấy người phụ nữ, rất tò mò,"Cô gái, cô đây là đi gặp người yêu đúng không? Hay là đi gặp anh trai?"
Mặt Mạt Mạt ửng đỏ, cô rất ngại nói là gặp người yêu, trên xe đều là người từng trải, thiện ý mà cười cười, không hỏi thêm nữa.
Mạt Mạt nhẹ nhàng thở phào, nhìn cái rổ bên cạnh người phụ nữ,"Các cô tới đây mua đồ sao?"
Bà cô cười,"Đúng vậy, cung tiêu xã có sản phẩm bị lôi cân xử lý, chúng ta đến trễ, mua không được bao nhiêu."
Người phụ nữ ngồi sát bên Mạt Mạt hỏi,"Cô gái, cô ở trong thành phố đúng không! Trong thành phố có phải có rất nhiều sản phẩm bị lỗi, còn tốt hơn đúng không?”
Mạt Mạt gật đầu, kiểu dáng đúng là nhiều hơn.
Người phụ nữ hâm mộ nói: "Vẫn là người trong thành phố tốt hơn nhiều, lương thực hàng hoá, đồ dùng đều tốt."
Thấy người phụ nữ mở đầu, người trên xe liền hàn huyên, so sánh trong thành phố khác gì với chỗ các cô, có người phản bác,"Tôi cho rằng chúng ta sống tốt hơn, lương thực không giới hạn, không tiêu nhiều tiền, hơn nữa cũng không loạn như trong thành phố."
Vừa nhắc tới loạn, tất cả mọi người không lên tiếng, trên xe an tĩnh, thẳng đến Mạt Mạt đến nơi mới mở miệng chào tạm biệt với cô.
Binh sĩ đứng gác ngăn cản Mạt Mạt "Cô tìm ai?"
"Trang Triều Dương."
Đôi mắt binh sĩ không chớp mắt nhìn Mạt Mạt, trong bộ đội đều đang bàn tán về người yêu của tiểu đoàn trưởng Trang, chẳng lẽ chính là người này?
Vương Thiết Trụ từ bên ngoài trở về, kinh ngạc nhìn Mạt Mạt,"Sao em lại tới đây?"
Vương Thiết Trụ biết chuyện của cô và Trang Triều Dương, Mạt Mạt hào phóng nói: "Gặp Trang Trieu Dương."
Binh sĩ xem xét, không cần kiểm tra, lui trở vê cương vị, Vương Thiết Trụ cười,"Đi nào, anh dẫn em đi, em đến đây tiểu đoàn trưởng chắc chắn sẽ vui vẻ."
"Có phải anh ấy bị bệnh không?"
"Làm sao em biết? Chẳng lẽ đây chính là thần giao cách cảm mà phần tử trí thức nói sao?"
Giọng nói Mạt Mạt có chút mất tự nhiên,"Đoán thôi."
"Đoán cũng chuẩn quá đấy."
Mạt Mạt gượng cười, ha ha.
Trang Triêu Dương ở ký túc xá riêng, Vương Thiết Trụ dẫn tới trước cửa thì rời đi, Mạt Mạt xốc túi lấy lại bình tĩnh, mới gõ cửa.
"Khụ, ai vậy! Mời vào."
Mat Mạt mở cửa đi vào, Trang Triêu Dương xoa nhẹ mắt, xác nhận mình không nhìn lầm, cười toe toét,"Sao em lại tới đây?"
"Không chào đón sao? Vậy em đi đây."
Trang Triều Dương vội vã xuống đất,"Chào đón chứ, sao không chào đón được."
Mạt Mạt lúc này mới hài lòng thả túi xuống, dìu Trang Triều Dương nằm trên giường,Anh bị cảm, đừng ngồi dậy."
Trang Triều Dương thành thật nằm xuống, trong lòng cảm thấy thật tuyệt. Mạt Mạt đưa tay sờ trán Trang Trieu Dương, nóng hổi "Không phải có viện quân y sao, sao anh không tới khám thử."
"Anh cũng không phải con gái, cảm có chút còn phải khám bệnh, nằm một ngày thì tốt thôi."
Mạt Mạt nhìn cái thái độ đã thành thói quen này của Trang Triều Dương, nghiến răng,"Bệnh nhẹ cũng muốn mạng người, chưa từng nghe nói sao?"
Trang Triều Dương lắc đầu,"Chưa từng."
Mạt Mạt tức giận trừng mắt nhìn Trang Triều Dương,'Em có mang theo thuốc, có nước nóng không?"
"Không có."
Mạt Mạt mím môi, tự mình hành động, nhưng nhìn chung quanh ký túc xá của Trang Triều Dương quá sạch sẽ, chỉ có cái bàn, ngay cả cái lò sắt cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận