Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 866.Ami2

Chương 866.Ami2Chương 866.Ami2
Khâu Văn Trạch lái xe tiễn Mat Mạt, Trương Ngọc Linh ở nhà với bà cụ Khâu, Mạt Mạt đi rồi, bà cụ Khâu vẫn cứ là buồn bã, cả buổi cũng không xốc dậy được tỉnh thần.
Khâu Văn Trạch tiễn Mạt Mạt lên tàu hoả, giúp cô cất hành lý rồi mới đi.
Chỗ của Mạt Mạt là vé 4 giường nằm, vừa vặn một gian phòng, trên tàu hoả đã có người lục tục đi lên.
Mạt Mạt nghe thấy giọng nói quen thuộc, ló đầu ra nhìn: "Nguy Vĩ, tôi còn tưởng rằng anh đã đi từ lâu rồi, không nghĩ tới bây giờ mới về."
Nguy Vĩ ở ngay sát vách Mạt Mạt, cẩn thận đặt hành lý xuống, Mạt Mạt nghe thấy tiếng đồ sứ va chạm, người này thật sự là đi tới chỗ nào là đến chợ mua bán đồ cổ ở chỗ đó.
Mạt Mạt nhìn Nguy Vĩ, ô, đã thay một bộ quần áo mới, nhà Nguy Vĩ là công nhân viên chức bình thường, tiền Nguy Vĩ tiêu đều là anh ta làm việc tiết kiệm được những năm qua, số tiền này đều bị anh ta mua đồ cổ, một xu cũng không tiêu cho bản thân mình, thật khó để thêm tiền vào trên người mình.
Nguy Vĩ cất hành lý xong thì đi tới, ngồi bên cạnh Tùng Nhân: "Bởi vì chút chuyện nên trễ mất thời gian."
An An tai thính: "Chú Nguy Vĩ, có phải chú lại đến chợ mua bán đồ cổ không?”
Nguy Vĩ cười ha ha: "Phải, không có cháu ở đó, chú đến chợ mua bán đồ cổ không ít."
An An bĩu môi, trong khoảng thời gian này vẫn luôn đi theo ông cụ Khâu để học kiến thức, thấy nhà họ Khâu có rất nhiều đồ cổ, hoàn toàn quên mất đi đến chợ đồ cũ tìm mua đồ, thật là đáng tiếc.
Mạt Mạt nhéo cái mặt bụ bẫm của con trai một cái, trêu chọc Nguy Vĩ: "Sao anh lại thay quần áo rồi hả?"
Nguy Vĩ cũng biết mình trước kia là đức hạnh gì, giải thích: "Lần này tôi không uổng công, lúc tôi ở chợ mua bán đồ cũ, có người nước ngoài cũng đang đi dạo, bọn họ thích đồ cổ, vừa hay tôi mua được một cái, có người đã đi theo tôi để nói chuyện, vốn dĩ là tôi không nỡ bỏ, về sau vì để kết giao bạn bè nên đã bán rồi."
Mạt Mạt cắt ngang Nguy Vĩ: "Món đồ cổ kia không phải là đồ có tiếng hả, nếu như có tiếng còn lâu anh mới bán."
"Ha ha, phải, không rõ tên tuổi, lúc tôi mua là 20 đồng, bán cho người nước ngoài 1000 còn kết giao được bạn bè, mấy ngày nay tiếp xúc với không ít người, hiểu rõ được không ít tin tức, đương nhiên tin tức là thứ yếu, quan trọng là kết giao được với những người bạn này, bọn họ sẽ còn đến thủ đô."
Trong lòng Mạt Mạt than thở Nguy Vĩ lợi hại, thủ phủ chính là thủ phủ, đi ra ngoài một chuyến không phải tay trắng đi ra. Mat Mạt nhìn trên người Nguy Vĩ, còn có đồng hồ, mấy ngày nay nhất định là kiếm được không ít, nhưng mà lợi hại nhất là có thể kết giao bạn bè với người nước ngoài, lợi hại.
Mạt Mạt biết, Nguy Vĩ còn có rất nhiều điều giữ lại không nói, cô cũng không đi nghe ngóng.
An An thấy mẹ nói chuyện với chú Nguy xong rồi, vội vàng nói: "Chú Nguy, cháu có thể xem đồ cổ của chú không?"
Nguy Vĩ: "Nhưng chú phải nói trước với cháu, có vừa ý chú cũng sẽ không để cho cháu, tuyệt đối không, không có chỗ thương lượng."
An An tính toán chút nhỏ nhặt đã hết rồi, nhíu mày, nghĩ một chút: "Vâng."
Nguy Vĩ kéo hành lý ra, lấy ra một cái, Mạt Mạt không có hứng thú với thứ đồ chơi này, ngược lại An An lại vô cùng hứng thú, nghe Nguy Vĩ giảng giải, sau khi nhìn qua từng loại, An An cảm khái: "Chú Nguy, thật sự không thể thương lượng sao?"
Thái độ của Nguy Vĩ kiên quyết: "Không có khả năng thương lượng, thằng nhóc con, bảo bối của cháu đã không ít rồi, đừng đánh chủ ý lên người chú."
An An bò lên trên người anh trai, ôm cổ anh trai: "Em muốn đi ngủ."
Tùng Nhân ôm em trai: "Em lại mập rồi."
"Em không mập."
Nguy Vĩ nhìn hai anh em cãi nhau, buộc lại hành lý: "Giá đồ cổ so với may năm trước thì tăng gấp đôi, xem ra còn tăng nữa."
Mạt Mạt vừa muốn nói chuyện, thì có người đang tranh cãi ầm ï với nhân viên phục vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận