Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1469. -

Chương 1469. -Chương 1469. -
Đầu ngón tay Mat Mat gõ một cái trong lòng bàn tay của Trang Triều Dương, anh hiểu vợ cũng hài lòng.
Mạt Mạt lại nói: "Chị dâu Tôn, Triều Dương đã đề cập đến tiền lương và đãi ngộ chưa?"
Chị dâu Tôn là người chất phác, nhưng không ngốc, nghe câu này đã hiểu ra, chị ấy có thể ở lại, rất kích động: "Chưa, vẫn chưa nói đến, nói là đợi cô đến quyết định."
Mạt Mạt ngồi thẳng dậy, khí thế lập tức đã thay đổi, chị dâu Tôn sửng sốt, Mạt Mạt nói: "Trước tiên em nói với chị một chút về việc nhà, nhà chúng em mời bảo mẫu cần tất cả các ngày, chị phải ở đây, mỗi tuân được nghỉ một ngày, bởi vì làm việc cả ngày, tiền lương tính theo tháng 40 đồng, bao hết ăn uống, nếu như chị dâu đồng ý thì tối nay đến, chúng ta ký hợp đồng."
Đối với nội dung công việc chị dâu Tôn đã nắm chắc, lúc tới đã nghe người đàn ông nói rồi, cái chị ấy quan tâm nhất là tiền, 40 đồng, chị ấy đã sắp bắt kịp tiền lương của chồng rồi, điều nghi ngờ duy nhất chính là: "Hợp đồng là cái gì?"
Mạt Mạt kiên nhẫn giải thích: "Em học luật, đã từng làm luật sư, cho nên đã quen dùng luật pháp để ràng buộc, phần hợp đồng này là ràng buộc cả hai bên chúng ta, cũng là để bảo vệ cho nhà chúng em và chị dâu, nói đơn giản, nếu như còn đang trong hợp đồng mà em vô cớ sa thải chị thì phải bôi thường chỉ phí vi phạm hợp đồng, đương nhiên, nếu như chị trong lúc làm việc, để lộ ra những việc riêng tư nhà chúng em thì cũng phải chịu trách nhiệm, chị dâu không cần sợ hãi, chỉ cần khi còn đang trong hợp đồng làm tốt chuyện của mình là sẽ không có chuyện gì"
Chị dâu Tôn nghe câu nói cuối cùng, trên mặt mới tốt hơn một chút, chị ấy không có học vấn, đối với những thứ không biết thực chất là sợ hãi từ trong lòng, nếu không phải là nhà thủ trưởng, chị ấy đã sớm bị doạ chạy rồi, nhưng vì 40 đồng, chị ấy lại không làm những chuyện trái với lương tâm, suy nghĩ một lúc: "Tôi làm."
Mạt Mạt hiểu ý cười một tiếng: "Được, chị dâu, chị về nhà chuẩn bị đồ đạc mang theo trước đi, buổi chiều rồi lại tới, sau khi ký hợp đồng, em sẽ đưa luôn tiền lương một tháng cho chị, nếu như làm tốt, cuối năm có phúc lợi."
Chị dâu Tôn nghe nói được trả luôn một tháng tiền lương thì mắt sáng rực lên, nhà chị ấy thiếu tiền, hai năm này chỉ dựa vào tiền lương của chồng, vô cùng căng thẳng, nếu không phải trong nhà còn đất trồng trọt thì cuộc sống lại càng khó khăn hơn, bây giờ trong nhà còn thiếu tiền mua ấy!
Chị dâu Tôn cám ơn, Trang Triều Dương tiễn người lên xe buýt rồi mới trở về, Mạt Mạt đã chuẩn bị sủi cảo rồi.
Ban đầu trong tủ lạnh đầy ắp, bây giờ đã trống không, chỉ còn lại hai túi sủi cảo, bây giờ đã giữa trưa rồi, sui cao là tiện nhất, dù sao ngày mai đã có người nấu cơm rồi.
Mạt Mạt đang nấu sủi cảo, mới nhớ ra quên hỏi kỹ năng nấu nướng của chị dâu Tôn, chỉ hy vọng chị dâu Tôn nấu cơm ăn ngon.
Mạt Mạt nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu: "Chừng nào thì anh quay về?"
Trang Trieu Dương cởi cúc tay áo: "Không vội, buổi chiều về là được."
Mạt Mạt đang quấy sủi cảo, eo bị Trang Triều Dương ôm lấy, cũng không biết là hơi nóng bốc lên đỏ mặt, hay là thẹn thùng, cô vỗ vào tay chồng: "Lát nữa bọn nhỏ về bây giờ, mau bỏ ra."
Trang Triều Dương không những không thả, ngược lại càng ôm chặt hơn, ngửi mùi hương ở cổ vợ, bụng rục rịch, mặt Mạt Mạt sắp thành quả táo đỏ rồi, nhìn lại càng mê người.
Trang Triều Dương cũng cắn thật, không còn cách nào khác, đã làm hoà thượng hơn nửa tháng rồi, không đúng, đã làm hoà thượng rất lâu rồi, bắt đầu từ lúc vợ ra nước ngoài, chờ mãi đến lúc vợ trở về thì lại vấp phải ông bà nội qua đời, về đến nhà vợ vẫn còn đang đau khổ, anh cũng chạy về quân đồn, không có ngày nào ăn thịt, khổ vô cùng.
Mạt Mạt sợ run cả người, xuýt xoa một tiếng: "Anh là chó đấy à, lại còn cắn thật."
Trang Triều Dương nhả ra, nhìn thấy bên trên da thịt trắng nõn xuất hiện dấu răng, đáy mắt u ám, nhưng nghe thấy tiếng bước chân của bọn nhỏ, trong thâm tâm thấy đáng tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận