Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 832.Loicho minh 2

Chuong 832.Loicho minh 2Chuong 832.Loicho minh 2
Loi cho minh 2
Chu Tiếu càng thêm tự hào, Hướng Hoa cái gì cũng biết, thật sự là lợi hại, cười nói: "Ông chủ nơi này rất lợi hại."
Trong lòng Mạt Mạt trợn trắng mắt, lợi hại cái quỷ ấy, trực tiếp sao chép lại của thời tương lai, không hề có một chút ý tưởng nào của riêng mình. Nếu như cô mở cửa hàng thì nhất định se căn cứ vào những điểm đặc sắc của thời đại này mà làm bánh gato mà không phải trực tiếp sao chép như thế.
Trong lòng Mạt Mạt đang chửi bới như thế, nhưng hương vị ăn vào miệng cũng không tồi!
Chu Tiếu cầm lấy dao nĩa: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Mạt Mạt nuốt xuống miếng bánh gato trong miệng: "Được rồi, cô nói đi, chuyện gì thế?"
Chu Tiếu hỏi: "Đàn chị cảm thấy cửa hàng này thế nào?"
Mạt Mạt đá bóng trở lại: "Tôi học luật, không học kinh tế. "
Chu Tiếu chính là phó hội trưởng, cũng rất lợi hại: "Ánh mắt của đàn chị không tệ, tôi tin cô mà."
Mạt Mạt trầm ngâm: "Cửa hàng này cũng không phải của cô, tôi có đánh giá hay không thì cũng không liên quan đến cô mà, tôi nói đúng không?" Ảnh mặt Chu Tiểu chợt lóe, quả nhiên Liên Mat Mạt lợi hại, chuyên bóp tử huyệt của người ta. Chu Tiếu cong mắt: "Nếu là của tôi thì đàn chị sẽ đánh giá sao?”
Mạt Mạt: "Đây là cô nói đấy chứ, đàn em à, tôi không có nói như vậy mà."
Chu Tiếu cảm giác cô ta đang đá vào bông, Liên Mạt Mạt cứng đầu dầu muối không vào. Nếu cô ta không đi thẳng vào chủ đề thì Liên Mạt Mạt có thể cùng cô ta vờn quanh ba mươi phút.
Chu Tiếu hạ quyết tâm, đặt dao nĩa xuống, Mạt Mạt nhìn thoáng qua, đây là tiết tấu chuẩn bị nói vào chuyện chính rồi.
Chu Tiếu nhìn thẳng Mạt Mạt: "Đàn chị, tôi biết cô thông minh, từ lúc vừa vào cửa đã có thể đoán được mục đích của tôi rồi. Cho nên tôi cũng nói thẳng, mục đích tôi tìm cô cũng rất đơn giản. Suy cho cùng chỉ có một câu thôi, lợi cho người thì cũng lợi cho mình. Đàn chị là người thông minh, nhất định sẽ hiểu ý tôi."
Đương nhiên Mạt Mạt hiểu rõ, Chu Tiếu đang muốn thuyết phục cô, để bọn họ đến thời điểm thích hợp thì giúp đỡ Hướng Hoa một chút. Nếu Hướng Hoa tốt thì bọn họ cũng sẽ được lợi.
Đáng tiếc bên phía Mạt Mạt lại không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Hướng Hoa. Mat Mạt nhìn thoáng qua bánh ngọt còn chưa ăn xong, tiếc thật, cô còn chưa ăn no đâu.
Mạt Mạt đặt dao nĩa xuống, lau khóe miệng: "Chính bản thân cô muốn tới tìm tôi, hay là sau khi bàn bạc với Hướng Hoa rồi mới tới?"
Chu Tiếu hơi mơ hồ, không rõ vì sao Mạt Mạt lại hỏi như vậy, đôi mi thanh tú nhíu chặt: "Có khác nhau sao?”
Mạt Mạt nói: "Đương nhiên là khác rồi, điều này có thể cho tôi biết, cô là Chu Tiếu, hay là Hướng phu nhân tương lai."
Đầu ngón tay Chu Tiếu khẽ run, trong lòng Mạt Mạt cũng đã đoán được rồi. Chu Tiếu tự mình đến tìm cô, cũng không phải là ý của Hướng Hoa. Chu Tiếu chọn chỗ này để gặp cô chính là muốn tranh công với Hướng Hoa.
Nơi này chính là địa bàn của Hướng Hoa, nhất cử nhất động Hướng Hoa đều biết hết. Mạt Mạt thâm than, đây mới thực sự gọi là cao thủ. Ngô Tiểu Điệp chỉ được bề ngoài xinh đẹp thôi, đầu óc thật sự không bằng Chu Tiếu.
Rốt cuộc thì Chu Tiếu cũng là phó hội trưởng hội sinh viên, nếu có điều bất lợi với mình thì sẽ chuyển đề tài: "Đàn chị à, chúng ta nên tập trung vào chủ đề chính đi. Sau này kinh tế sẽ phát triển rất nhanh, cơ hội ở khắp mọi nơi. Hướng Hoa có năng lực, có tâm nhìn xa trông rộng, cô lo lắng cái gì chứ?"
Mạt Mạt híp mắt, chính là bởi vì cô biết quá nhiều cho nên mới lo lắng. Hướng Hoa bây giờ chỉ làm chút buôn bán nhỏ, mấy chuyện này đều không ảnh hưởng đến toàn cục, mục đích chính chỉ là để kiếm tiền, sẽ không có người chú ý. Bởi vì lúc này mọi người deu đang thuận gió, ra khơi làm ăn.
Nhưng hai năm nữa thì sao? Dã tâm của Hướng Hoa bành trướng, anh ta muốn thu phục nhà giàu, chứng tỏ anh ta cũng đang phấn đấu để trở thành nhà giàu. Nếu như trở thành nhà giàu dễ như vậy thì tất cả mọi người đều là nhà giàu hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận