Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 730. Gặp mặt 2

Chương 730. Gặp mặt 2Chương 730. Gặp mặt 2
An An cười trộm: "Mẹ, anh trai muốn hỏi, chúng con có thể đi chơi không?"
Mat Mạt: "...."
Được rồi, là cô nghĩ nhiều rồi.
Mạt Mạt thu dọn đồ đạc qua loa rồi dẫn bọn nhỏ đến nhà Trang Triều Lộ, không nghĩ tới Bàng Linh cũng 0 đó.
Trang Triều Lộ ôm lấy An An: "Trở về rồi à, cả nhà đều khoẻ chứ."
"Đều rất khoẻ ạ."
Trang Triều Lộ nhìn thấy chân giò hun khói trong tay Mạt Mạt: "Chỗ này của chị không thiếu ăn, cầm về cho bọn nhỏ ăn."
Mạt Mạt không nghe, cầm thẳng xuống bếp, lúc quay lại nói: "Em mang về không ít đồ đâu, đủ cho bọn nhỏ ăn, bây giờ được nghỉ rồi, sao không thấy Tiểu Vũ và Khởi Thăng đâu?"
"Bọn nó dẫn Khởi Bác đến vườn bách thú rồi."
Tùng Nhân nhảy xuống khỏi ghế sofa: "Mẹ ơi, ngày mai chúng ta cũng đến vườn bách thú đi."
Mạt Mạt cười: "Được."
Bàng Linh chào hỏi Mạt Mạt, cô cười: "Hôm nay không mặc đồng phục công an à?"
Bàng Linh rất ít khi mặc thường phục, cả người không được tự nhiên, nhưng bà nội bảo mặc, nếu như cô ay không mặc, bà nội sẽ kêu đau đầu, không có cách nào chỉ có thể mặc vào.
Trang Triều Lộ nháy mắt với Mạt Mạt, một giây cô đã hiểu, hôm nay Khởi Hành trở về. Thảo nào chị cả đều cho bọn nhỏ ra ngoài.
Mạt Mạt đang nghĩ ngợi thì Khởi Hành mở cửa đi vào, anh ấy chỉnh đốn bản thân vô cùng gọn gàng, nhìn thấy Bàng Linh, vẻ mặt nghiêm túc trong nháy mắt đã tan ra, cười: "Bàng Linh."
Bàng Linh có chút khó chịu, trước kia cô ấy coi Khởi Hành là anh em, nhưng bà nội và các bác gái cứ ở bên tai cô ấy nhắc đến Khởi Hành liên tục, thời gian dài, người này cũng đi vào trong tiềm thức của cô ấy, liếc mắt qua quan sát Khởi Hành, tướng mạo không tệ, người cũng chính trực, hình như thật sự không tệ?
Bàng Linh hắng giọng để giảm bớt sự căng thẳng: "Số hai."
Mạt Mạt và Trang Triều Lộ đều là người từng trải, trong mắt Bàng Linh có hơi mất tự nhiên, ai u, có hy vọng.
Khởi Hành thì tự nhiên hơn nhiều, trong đầu Khởi Hành loé lên một tia, không phải Bàng Linh coi anh ấy là anh em sao? Anh ấy ngồi xuống bên cạnh Bàng Linh, giữa hai người chỉ cách một bàn tay.
Bàng Linh căng thẳng: "Anh ngồi gần như vậy làm gì?”
Khởi Hành nghiêng đầu: "Hai ta là anh em, em coi anh là anh em, sợ cái gì?" Bàng Linh nghẹn lời, trước đây cô ay coi Khởi Hành là anh em, nhưng bây giờ không phải, đừng tưởng rằng cô ấy ngốc, rõ ràng là bà nội cố ý sắp xếp xem mắt, thấy Tô Khởi Hành cũng biết chuyện, đây là cố ý sáp lại gần vào người cô ấy.
Bàng Linh tức giận, đầu ngón tay giật giật, không được, phải nhịn xuống, không thể ra tay.
Khởi Hành rũ mắt, thấy hai tay không yên, trong mắt có ý cười, cô gái này cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ với anh ấy mà.
Bàng Linh cảm giác Khởi Hành lại dựa gần vào bên chỗ cô ấy, cắn răng, nhịn, cười đứng dậy: "Bác gái, cháu đã đến đây nửa ngày rồi, bà nội nhất định sốt ruột rồi, cháu xin phép về ạ."
Khởi Hành đứng dậy: "Anh tiễn em đi."
Bàng Linh: "Không cần, anh vừa về rất mệt rồi, tự em đi được."
Nhà họ Bàng không phải ở đại viện của quân khu, nhà họ Bàng cũng không có ai tham gia quân ngũ, bọn họ ở đại viện của chính phủ, cách đại viện của quân khu rất xa, Khởi Hành muốn đưa về, cũng không thể dồn ép thật chặt, anh ấy sợ Bàng Linh phản cảm."
Mạt Mạt muốn về nhà, cô tiện đường tiễn Bàng Linh, Mạt Mạt hỏi: "Gần đây em được nghỉ phép à?"
Biểu cảm của Bàng Linh vi diệu: "Coi như là thế đi al”
Mạt Mạt nghe xong, có chuyện ẩn ở bên trong à, như vậy là cổ ý cho Bàng Linh nghỉ phép à?,"Em còn mấy ngày nghỉ?"
Bàng Linh: "Bảy ngày ạ."
Hai mắt Mạt Mạt xoay chuyển: "Ngày mai chúng ta đến vườn bách thú, có muốn đi cùng hay không?"
Bàng Linh muốn từ chối, biết rõ nếu như cô ấy đồng ý, Tô Khởi Hành nhất định sẽ đi cùng, nhưng lời đến khóe miệng cũng không nói ra được, gật nhẹ đầu: "Được ạ."
Ý cười của Mạt Mạt càng sâu hơn, tiễn Bàng Linh đến cổng đại viện, Phạm Đông và Tôn Nhuy đang đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận