Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 659. Thư 1

Chương 659. Thư 1Chương 659. Thư 1
Thư 1
Miêu Niệm lắc đầu: "Tình huống lần này không giống mấy lần trước, lần này đi đến địa điểm khá xa xôi, bây giờ các trường học đã được mở cửa lại hoàn toàn rồi, mấy đứa em cháu cũng phải nên đi học."
Mạt Mạt vốn định hỏi đi đâu, nhưng lời nói đến bên miệng mới ý thức được đó là bí mật, cái này không thể hỏi thăm được: "Vậy Vân Kiến và Vân Bình có biết không ạ?"
Miêu Niệm nói: "Biết chứ, vốn là cậu định để cho hai đứa trở về Dương thành, nhưng hai thằng nhóc này lại nói muốn đi theo cháu. Cậu cũng đã suy nghĩ rồi, đứa con thứ hai của cháu cũng sắp ra đời, cứ để hai đứa nó đi theo còn có thể giúp đỡ cháu, vậy nên đi theo cháu cũng không tệ."
"Mấy năm nay hai đứa đã giúp đỡ cháu rất nhiều rồi, cháu cũng ngại lắm."
"Không thể nói như vậy được, cháu cũng chăm sóc cho hai đứa nó, nếu mà nói là ngại thì phải là cậu mới đúng, lại giao hai đứa nhỏ cho cháu, làm cháu thêm không ít gánh nặng."
Mạt Mạt vội vàng xua tay: "Cháu chăm sóc hai đứa là chuyện nên làm, cậu cũng đừng nói như vậy."
Miêu Niệm cười: "Được rồi, không nói nữa, lát nữa cậu sẽ chuyển hộ khẩu của hai đứa vào trong nhà của cháu luôn, để tránh thêm phiền phức sau này."
"Dạ được”
Vân Kiến và Vân Bình chuyển vê nhà Mạt Mạt, Tùng Nhân là người vui nhất. Mặc dù thằng bé to gan, nhưng lại sợ ngủ một mình. Nếu không phải là sợ bị cha cười nhạo thì thằng bé đã sớm chơi xấu, đòi quay về rồi, giờ thì tốt rồi, hai cậu sẽ ở với thằng bé.
Lệnh điều động của Miêu Niệm đã đến, thủ tục cũng nhanh gọn, chỉ mới mấy ngày mà Miêu Niệm đã được xe đặc vụ đến đón rời đi.
Miêu Niệm đi rồi, Vân Kiến và Vân Bình phải mất hai ngày mới bình tĩnh lại. Để không nhớ cha, hai đứa bắt đầu vùi đầu học tập. Ngay cả Tùng Nhân cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, cũng bắt đầu học theo có khuôn có dạng.
Miêu Niệm đi rồi, không đến hai tháng sau, Triệu Hiên cũng nhận được lệnh điều động. Te Hồng đã có chuẩn bị từ trước đó, đồ đạc cũng đã thu thập gần xong hết rồi.
Te Hồng bưng nồi lẩu tới, đặt nồi lẩu lên bàn trà: "Nhà cô cái gì cũng không thiếu, mà tôi cũng không có cái gì để tặng cô, biết cô thích ăn lẩu nên tôi tặng lại cái nồi này cho cô."
Mạt Mạt: "Không phải cô nói phải nửa năm nữa mới đi sao?"
Te Hồng: "Tôi cũng không biết tại sao lại nhanh như vậy nữa." “Tôi còn tưởng răng chúng ta có thể ở chung với nhau thêm một năm nữa đấy."
Te Hồng hít mũi: "Tôi cũng không nỡ rời xa cô."
Mat Mat cũng không nỡ chia tay Tề Hồng. Te Hồng đi rồi, sau này cô không còn ai để tâm sự những chuyện trong lòng nữa, Tề Hồng cũng không nói chuyện với Mạt Mạt quá lâu, trong nhà vẫn còn đồ đạc cần phải thu dọn.
Ngày Tề Hồng đi, trời tuyết rơi nhè nhẹ, Mạt Mạt ôm bụng bầu bảy tháng đi đưa tiễn, Tề Hồng ngồi trong xe khóc, cô ấy sống ở nơi này sáu năm, giờ phải đi nên cô ấy thật sự luyến tiếc.
Triệu Hiên ôm vai vợ mình, anh ấy cũng luyến tiếc, nhưng vì con đường phát triển sau này nên đành phải ra đi.
Trang Triều Dương đỡ Mạt Mạt cho đến khi xe đi xa, Mạt Mạt mới thu hồi ánh mắt: "Chúng ta về nhà đi"
Trang Triều Dương thấy hoc mắt Mat Mat ng đỏ, đầy thương cảm, đau lòng nói: "Em đừng quá khổ sở, chờ khi nào anh được nghỉ, chúng ta đi tới phía nam thăm bọn họ.”
Mạt Mạt hít mũi: "Được."
Ngày hôm sau ngày Tề Hồng rời đi, trời đổ tuyết lớn, chỉ thoáng chốc đã rơi suốt một ngày, tuyết đã rơi dày ngang đùi người trưởng thành.
Tuyết đóng dày lại làm Tùng Nhân hưng phấn không thôi, Tùng Nhân lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thắng bé thấy tuyết lớn như vậy. Mat Mat vừa mới quay mắt không nhìn thấy, thằng nhóc này đã xuống lầu nghịch tuyết. Chờ đến khi Vân Kiếm tìm về thì quần áo đã ướt đẫm.
Tối hôm đó Tùng Nhân liền phát sốt, lúc này Mạt Mạt cũng không còn hơi sức nhớ Tê Hồng nữa mà phải tập trung chăm sóc Tùng Nhân.
Tùng Nhân từ nhỏ đến lớn chưa từng sinh bệnh, lần đầu tiên sinh bệnh lại cực kỳ bơ phờ, nằm trên giường không nhúc nhích, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ: Mẹ, có phải con sắp chết không?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận