Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1161. Cân bằng 1

Chương 1161. Cân bằng 1Chương 1161. Cân bằng 1
Mạt Mạt sửng sốt một chút: "Chị muốn nói gì ạ?"
Vương Thanh xua tay: "Đợi ngày kia nói với em cũng giống nhau cả, em nghỉ ngơi đi, chị đi trước."
"Vâng, được."
Mạt Mạt tiễn Vương Thanh đi ra ngoài, chờ Vương Thanh đi rồi khóa cổng lớn lại rồi mới trở về, Tùng Nhân đã tắm xong cho hai đứa em rồi.
Mạt Mạt nhìn Thất Cân béo mập, ngồi xổm xuống: "Thất Cân lại đây, để mẹ ngửi xem có thơm hay không?"
Thất Cân nhíu mày, liếc mắt nhìn mẹ một cái, quay người đuổi theo An An, bò lên trên ghế sofa, ngồi vững vàng xem tivi.
Mat Mạt:”"...."
Cô tổn thương rồi, vì sao Trang Triều Dương nói ngửi xem thơm không, mặc dù Thất Cân không tình nguyện nhưng vẫn cho ngửi, sao đến lượt cô lại nhận được ánh mắt khinh bỉ.
Mạt Mạt nghe thấy tiếng cười của Tùng Nhân, híp mắt lại: "Con còn không biết xấu hổ mà cười à, Thất Cân chê con, cũng không cho con bế."
Tùng Nhân không cười nữa: "Mẹ, có ai mà đối xử với con ruột như thế không? Ở chỗ con tìm sự cân bằng, quá đau lòng rồi."
Trong lòng Mạt Mạt vui sướng, khe hát: "Chính là vì ruột thịt nên mới đối xử với con như thể."
Tùng Nhân :"..."
Tâm trạng của Mạt Mạt tốt rồi, trở lại nhà bếp, đặt hết lương thực vào trong ngăn tủ, đồ hộp gì đó cũng cất kỹ, ngâm gạo kê đã mua được vào nước, sáng mai nấu cháo uống.
Hôm nay Mạt Mạt và Đại Mỹ mua không ít rau xanh, Mạt Mạt nhìn sắc trời, nghe thấy tiếng TV trong phòng khách, nhất thời mấy đứa nhỏ sẽ chưa ngủ, Mạt Mạt xắn tay áo lên, rửa rau cắt gọn, xoa muối, chờ ngày mai muối dưa.
Đồ đạc của Mạt Mạt ở thủ đô, những kiện hàng lớn khác không quý hiếm, nhưng dưa muối thì quý, Thanh Nghĩa và mẹ mỗi người chia một nửa.
Nhà Mạt Mạt cũng không thể bỏ dưa muối, là thứ cần thiết húp cháo mỗi buổi sáng, lần này Mạt Mạt mua năm cái hũ, chuẩn bị muối năm loại dưa.
Mạt Mạt thu dọn đồ ăn xong đi ra, Thất Cân đã ngủ xiêu vẹo trên ghế sofa rồi, Mạt Mạt bế Thất Cân, nói với Tùng Nhân đãng xem mê mẩn: "Thời gian không còn sớm nữa, đừng xem nữa, nên đi ngủ rồi."
Tùng Nhân vô cùng miễn cưỡng: "Con xem thêm một lúc nữa, một lúc nữa con sẽ ngủ."
Một tay Mạt Mạt đỡ Thất Cân, một tay vặn tai Tùng Nhân: "Lát nữa của con là đến nửa đêm, nhanh lên, ngày mai còn có rất nhiều việc đó. Nếu như con không nghe lời, mẹ sẽ cắt TV của con."
Tùng Nhân hít vào một hơi: "Mẹ, mẹ, con ngủ, con ngủ."
Mạt Mạt thấy Tùng Nhân đứng dậy đi tắt tivi, lúc này mới buông tay ra, bế Thất Cân lên lầu.
Tùng Nhân xoa lỗ tai, nói với An An: "Mẹ mình càng ngày càng bạo lực rồi."
An An than thở: "Đều là do anh chọc tức."
Tùng Nhân: ”"....”
Sáng hôm sau Mạt Mạt nấu cháo, chiên trứng gà và dăm bông, dăm bông là mẹ nuôi tặng, ba đứa nhỏ đều thích ăn, cái miệng nhỏ nhắn của Thất Cân ăn bóng loáng lên, nhưng còn quá nhỏ, chỉ có thể ăn mấy miếng.
Phải rồi, từ sau khi Thất Cân bị Tùng Nhân cười nhạo về răng, Thất Cân không thích cười nữa, nhất là đối với Tùng Nhân, khuôn mặt nhỏ vẫn luôn nghiêm túc.
Mạt Mạt cảm thấy, trong nhà có Thất Cân vui vẻ hơn nhiều, ai cũng sẵn lòng trêu chọc Thất Cân.
Ăn sáng xong, Mạt Mạt lái xe đi tìm Vương Thiết Trụ, lấy kiện hàng, buổi trưa mang kiện hàng ra phân loại.
Buổi trưa, lưng Mạt Mạt đã đau, rất lâu không làm việc nhiều như vậy, Mat Mat không khỏi cảm khái, trước kia cô có thể vác 40 cân đồ đạc đi được mấy dặm. Bây giờ đừng nói là 40 cân, 20 cân đi hai dặm cũng đã mệt chết rồi.
Tùng Nhân còn đâm dao vào lòng Mạt Mạt: "Mẹ, mẹ nên rèn luyện đi, tố chất thân thể của mẹ quá kém." An An phụ hoạ: "Mẹ, mẹ thật sự nên rèn luyện đi, luyện tập thân thể mới tốt, sống lâu trăm tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận