Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 334. Nghĩ không ra 2

Chương 334. Nghĩ không ra 2Chương 334. Nghĩ không ra 2
Nghĩ không ra 2
Tôn Nhụy cắn đầu lưỡi ép mình phải tỉnh táo lại, sắp xếp lại lời nói: "Mẹ tôi lại ly hôn rồi, ở nhà Tôn Hoa không có chỗ ở nên tôi muốn đến nơi này ở lại vài ngày, chờ hai ngày nữa rồi lại trở về núi."
Mạt Mạt kinh ngạc, Ngô Mẫn lại ly hôn rồi sao? Cô châm chọc: "Tại sao mẹ cô lại chấm dứt quan hệ với chồng bà ta thế?"
Tôn Nhụy rất khó chịu, cắn răng: "Không phải là mẹ tôi nguyện ý ly hôn."
Mạt Mạt nhìn Tôn Nhụy không giống như đang nói dối, như vậy là Ngô Mẫn bị đuổi ra ngoài à? Có lẽ là như vậy rồi.
Mạt Mạt không có tâm tư để ý tới Tôn Nhụy nữa, bây giờ mà cô nhìn thấy bất cứ người nào trong nhà họ Ngô đều cảm thấy không thoải mái: "Cô gái trẻ, tôi nói lại một lần nữa, chúng tôi hoàn toàn không có liên quan gì với cô, hiện tại không có, sau này cũng không có. Cô đừng hòng bước vào cửa nhà tôi một bước, cô đi đi."
Đôi môi Tôn Nhụy run rẩy: "Chị không thể thay Trang Triều Dương quyết định như vậy được."
Đáp lại Tôn Nhụy chính là cánh cửa đóng sam trước mặt.
Nét mặt Tôn Nhụy âm u, muốn gõ cửa nhưng lại không dám, cô ta có hơi sợ Liên Mạt Mạt. Lúc này La Tiểu Quyên lại giống như tên trộm ra tới cửa: "Cô bé, chị dẫn em đi tìm doanh trưởng Trang nhé."
Ánh mắt Tôn Nhụy lóe sáng, cô ta không tin trái tim Trang Triêu Dương cũng cứng rắn như Liên Mạt Mạt. Chờ cô ta bắt được Trang Triều Dương rồi, nhất định sẽ khiến cho Liên Mạt Mạt phải đẹp mặt.
Mạt Mạt vẫn đứng ở cửa không đi, những lời La Tiểu Quyên nói cô đều nghe thấy. Có vài người ấy mà, thấy người ta sống tốt thì không thể chịu được.
Mạt Mạt chờ hai người xuống lầu liền xoay người trở về phòng ngủ, cô muốn may chăn đệm tiếp.
Buổi trưa Mạt Mạt nấu cơm xong, Trang Triều Dương trở về. Mạt Mạt thấy Trang Triều Dương trở vê một mình cũng không ngoài ý muốn, đóng cửa lại, nhận áo khoác trong tay Trang Triều Dương: "Sao anh lại về cùng Khổng Á Kiệt thế, em thấy sắc mặt của anh ta có vẻ đáng sợ lắm."
Trang Triều Dương rửa tay rồi ôm lấy Mạt Mạt: "Anh tìm anh ta nói chuyện phiếm, bảo anh ta quản lý tốt người trong nhà của mình, chớ xen vào việc của người khác."
Mạt Mạt bật cười: "Nếu mà anh không đi tìm anh ta thì buổi chiều nay em cũng định đi đấy."
Trang Triều Dương hôn lên mặt Mạt Mạt: "Cô nhóc, em thật sự yên tâm với anh vậy à, em không sợ anh dẫn Tôn Nhụy về nhà sao?"
Mạt Mạt cắn Trang Triều Dương một cái: "Nếu như là như thế thì anh cũng không phải là Trang Trieu Dương."
Trang Triều Dương nâng mặt Mat Mạt lên: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, hình như răng của em lại cứng hơn rồi, để anh xem một chút?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Xem cái gì mà xem, mau ăn cơm đi."
Trang Triều Dương mổ nhẹ một cái lên môi Mạt Mạt rồi mới buông Mạt Mạt ra, ngồi xuống bàn ăn cơm.
Buổi chiều Mạt Mạt bị tiếng sấm đánh thức, vội vàng đứng dậy đi đóng cửa sổ lại. Lúc cô đứng trước cửa sổ thì tỉnh hẳn ra, thế mà Tôn Nhụy lại không đi, hơn nữa còn đi cùng Cảnh Tinh Tinh nữa.
Như vậy là Tôn Nhụy ở lại nhà của Ngô Giai Giai sao? Cô thật sự đã xem thường Tôn Nhụy rồi.
Bởi vì mưa to nên buổi huấn luyện bộ đội kết thúc sớm, Trang Triêu Dương đội mưa về nhà sớm. Lúc về đến nhà thì cả người ướt đẫm, Mạt Mạt đau lòng nói: "Anh không thể chờ tạnh mưa rồi về được ov
Trang Triều Dương vắt quần áo: "Anh muốn về với em sớm hơn."
Trong lòng Mat Mạt ngọt ngào, cam khăn lau tóc cho Trang Triều Dương. Trang Triều Dương nắm lấy khăn mặt: "Không cần lau nữa đâu, anh định đi tắm."
Bởi vì trời mưa nên nhiệt độ giảm xuống một chút, hơn nữa Trang Triều Dương còn bị dính nước mưa nên càng không thể tắm nước lạnh: "Chờ em đi đun nước nóng cái đã."
Ánh mắt Trang Triều Dương lấp lóe: "Vợ à, để anh đun nước nóng cho."
Mạt Mạt ôm lấy quần áo mà Trang Triều Dương thay ra: "Được rồi, vậy để em đi ngâm quần áo trước đã"
Mạt Mạt ngâm quần áo xong đi vào phòng bếp, chỉ thấy Trang Triều Dương đun một nồi nước thật lớn: "Anh đun nước nhiều vậy làm gì?"
Trang Triều Dương: "Để lát nữa dùng tắm rửa đấy."
Mạt Mạt có dự cảm không tốt, tại sao cô lại cảm thấy Trang Triều Dương không có ý tốt đây?
Miêu Chí trở về nhà, chiến sĩ Lâm vội vàng đi nấu nước nóng nấu canh gừng, chỉ một chốc đã nấu xong: "Thủ trưởng, uống một chén canh gừng giải lạnh đã."
Miêu Chí cau mày: "Tôi là một ông già, không cần đâu."
Chiến sĩ Lâm: "Thủ trưởng."
Miêu Chí thật sự sợ Tiểu Lâm lại bắt đầu lải nhải, cầm lấy uống một hơi hết sạch.
Chiến sĩ Lâm lúc này mới hài lòng, lúc dọn bát, ánh mắt liếc qua nhìn thấy tấm ảnh cũ trên tay thủ trưởng liền nhíu mày. Hình như anh ta đã gặp người giống như trong này ở đâu đó rồi thì phải? Nhưng làm sao cũng không thể nhớ ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận