Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 665. Ký ức 1

Chương 665. Ký ức 1Chương 665. Ký ức 1
Sáng hôm sau Hướng Húc Đông tới, lúc đến không có Trang Triều Dương ở đó, trong tay ông ta xách một cái túi lớn, nhìn thoáng qua đứa bé, Hướng Húc Đông cảm thấy trong thân thể có động lực vô tận, đặt túi xuống rồi đi.
Triệu Tuệ cúi đầu nhìn cái túi: "Cái túi này thì làm sao bây giờ?”
Mạt Mạt nói: "Cái này là cho đứa nhỏ, chờ Triều Dương tới, xách về nhà là được."
Triệu Tuệ rất tò mò Hướng Húc Đông cầm cái gì đến, cái túi rất nặng, cầm tới bên cạnh Mạt Mạt, mở túi ra, đều là đồ ăn, bên trong dễ thấy nhất là có một chai dầu đậu nành, có thể có khoảng hai cân, còn có một ít thịt.
Triệu Tuệ đặt cái túi xuống: "Rốt cuộc chị cũng tin em rồi."
Mạt Mạt cười: "Bây giờ tin chưa, phiếu trong tay Hướng Húc Đông không ít, em thấy mấy tháng nay căn bản là ông ta không động tới, đợi đến lúc đứa bé ra đời."
Triệu Tuệ cảm khái nói: "Bây giờ ông ta có suy nghĩ sống tiếp cũng là vì đứa bé."
"Ừm."
Hơn 9 giờ Điền Tình đến, bà cầm theo không ít đồ đạc, không xách thẳng tới bệnh viện mà vòng qua nhà Mạt Mạt trước, sau đó mới đến thăm con gái. Điên Tình be đứa nhỏ, sợ hãi thán phục: "Đứa nhỏ này thật giống con, thảo nào Tùng Nhân nói với mẹ là em gái."
Mạt Mạt cười: "Con cũng không nghĩ tới sinh ra sẽ giống con như thế."
Điền Tình cười: "Giống con tốt, lớn lên sẽ khôi ngô."
Mạt Mạt hỏi: "Mẹ, sức khỏe của ông bà ngoại thế nào rồi?"
Điền Tình: "Sức khoẻ không tệ, nghe nói con sinh được một thằng nhóc, đều rất vui vẻ, nếu không phải bên ngoài đều là tuyết không dễ đi, bọn họ ấy à, nhất định sẽ đi cùng mẹ đến thăm con rồi."
Điền Tình đặt đứa nhỏ xuống, nói: "Tùng Nhân có nhũ danh, đứa bé này thì sao? Nhũ danh là gì?"
Mat Mạt: "An An ạ, con hy vọng đời này đứa nhỏ đều sẽ bình an."
Điền Tình sửng sốt một chút, nhớ tới Hướng Tịch: “An An, hay!"
Mạt Mạt ở viện ba ngày rồi về nhà, vẫn là ở trong nhà dễ chịu hơn, phòng ấm áp, không khí cũng tốt, chủ yếu là làm gì cũng thuận tiện.
Điền Tình thấy con gái không phải chịu khổ một chút nào, đứa nhỏ lại nghe lời, chờ đến ngày thứ ba Mạt Mạt xuất viện thì về lại Dương Thành, bà còn một nhà phải chăm sóc.
Điền Tình tới cầm theo không ít đồ, chỉ thịt thôi đã có mười mấy cân rồi, đều là ông ngoại lấy được, ông nội cho 4 con gà mái, còn có một ít gạo kê và bánh ngọt cho mấy đứa nhỏ.
Ngoại trừ gà mái Điền Tình đều cho con gái, còn lại chia đều cho nhà con gái và nhà con trai trưởng.
Ban ngày Triệu Tuệ chăm sóc Mạt Mạt, buổi tối giao cho Trang Triều Dương, anh đã làm cha hai lần, kinh nghiệm rất phong phú.
An An là đứa bé không phiền phức nhất mà mọi người từng thấy, đói bụng thì ri rầm, không đói bụng thì ngủ, không khóc cũng không nháo, buổi tối chỉ dậy có hai lần.
Chị dâu Vương đến thúc sữa, ngồi ở cạnh giường, nhìn sắc mặt Mạt Mạt hồng hào: "Không tệ, không phải chịu khổ."
Mạt Mạt cười: "Đúng vậy, đứa nhỏ này thương em”
Chị dâu Vương ao ước: "Nếu như tất cả những đứa nhỏ đều như thế này, chị có thể sinh bảy tám đứa."
Mạt Mạt: "Chắc là lúc còn bé Tùng Nhân quá ồn ào, nên bây giờ là đến đứa nghe lời."
Chị dâu Vương: "Nhất định là như vậy rồi, phải rồi, em có biết chuyện bà cụ sát vách đi rồi hay không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Thật sự không biết, sao đột nhiên lại đi vậy chị?"
"Bởi vì em đó, trong đại viện đều đang nói, bà cụ khiến em tức giận nên sinh rồi, Khổng Á Kiệt quay vê cương quyết đưa bà cụ đi rôi."
Mạt Mạt: "Đều là sự trùng hợp, buổi trưa em mới sinh."
Chị dâu Vương cười: "Người của trung đoàn đều biết, chỉ là muốn mượn lý do này để Khổng Á Kiệt đưa bà cụ đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận