Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 542. Người đáng yêu nhất 2

Chương 542. Người đáng yêu nhất 2Chương 542. Người đáng yêu nhất 2
Mạt Mạt mời Triệu Đại Mỹ ngồi xuống, nhìn trứng gà trong giỏ xách: "Tôi có trứng gà, cô cầm về cho Đại Hải ăn đi."
Triệu Đại Mỹ nói: "Đây là trứng gà thúc sữa, không được cầm về, cũng không nhiều chỉ có 20 quả, tôi lấy cá biển đổi với đồng hương lân cận, Te Hồng cũng sinh rồi."
"A, thật ư, sinh lúc nào vậy?”
"Trước đây mấy ngày, sinh được con gái."
"Thật sự là con gái ư, hai người này nhất định sướng phát điên rồi."
Triệu Đại Mỹ cười: "Quả thật là sướng đến điên rồi, lúc tôi đến thúc sữa, Tê Hồng hăng hái nói con gái cô ấy rất xinh đẹp."
"Dáng dấp giống ai vậy."
"Giống Triệu Hiên nhiều hơn một chút."
Triệu Đại Mỹ vào phòng nhìn thoáng qua đứa nhỏ, cô sợ Đại Hải dậy nên vội vàng xuống lầu.
Mạt Mạt nhìn Tùng Nhân đang ngủ như một bé heo, đến nhà bếp nấu cháo trước.
Buổi tối Mạt mạt làm thịt kho tàu, xào thịt khô, cờn hấp bánh ngọt trứng gà, Mạt Mạt dỗ đứa nhỏ đi ngủ, Trang Triều Dương mới về.
Cả người Trang Triều Dương bẩn thỉu, trên tóc đều là bùn, về đến nhà là đi thẳng vào nhà vệ sinh: "Vợ à, lây hộ anh bộ quân áo."
"Vâng."
Trang Triều Dương tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, ngồi trước bàn: "Có em về vẫn tốt hơn, như này mới giống như nhà chứ."
Mạt Mạt nhìn thấy Trang Triều Dương gầy gò: "Có phải anh không được ăn cơm no không?"
Trang Triều Dương đói lả rồi, xới cơm trước lót đạ rồi nói: "Buổi sáng và buổi tối ăn cơm, buổi trưa thực sự không có thời gian, nước sông sắp tràn qua đập rồi."
Mạt Mạt đau lòng gắp thịt cho Trang Triều Dương: "Anh ăn nhiều một chút."
Trang Triều Dương gắp thịt nạc cho Mạt Mạt: "Em cũng ăn nhiều một chút."
Sau khi ăn xong Trang Triều Dương nói: "Tề Hồng sinh rồi."
"Em nghe nói rồi, sinh được một con nhóc, cô ấy hài lòng lắm, em đang muốn nói với anh đây, anh trông con trai một lúc, em đi thúc sữa cho Tề Hồng, một lát sẽ về."
Trang Triều Dương nói: "Mặc nhiều quần áo một chút, bên ngoài đang mưa, đừng để bị lạnh."
"Em biết rồi."
Mạt Mạt cầm đồ đi rồi, Trang Triều Dương và Tùng Nhân mắt lớn trừng mắt nhỏ, Tùng Nhân không sợ Trang Trieu Dương, đôi tay nhỏ đập đập, còn ê a theo Trang Triều Dương, tiếng sau còn cao hơn tieng trước, Trang Trieu Dương cười ha ha, Tùng Nhân còn không biết cười, sững sờ nhìn Trang Triều Dương, nhếch miệng lên, khóc oa oa, khóc đến thê thảm.
Trang Triều Dương choáng váng, học Mạt Mạt a a dỗ dành, vội đến mức đầu đầy mồ hôi, Tùng Nhân mới ngưng khóc, nhưng chỉ cần Trang Triều Dương dừng lại là cái miệng lại méo xệch, Trang Triều Dương cau mày: "Con chính là tổ tông của cha, đừng khóc nữa, cha hoảng."
Tùng Nhân a lên một tiếng, không khóc nữa.
Trang Triều Dương: "...
Thằng nhóc thối này, coi như có sở trường trị anh.
Mạt Mạt cầm rổ đi vào trong cửa nhà Tề Hồng, trong tay Triệu Hiên còn đang cầm tã.
Tê Hồng nghe thấy tiếng Mạt Mạt thì kêu gọi: "Mau vào đây."
Mạt Mạt cởi áo ngoài ẩm ướt, sưởi ấm xong mới đi vào phòng ngủ.
Tề Hồng ngồi trên giường: "Đã hai tháng rồi không thấy cô, thật nhớ cô, mau đến nhìn con gái tôi này"
Mạt Mạt nhìn đứa nhỏ đang ngủ: "Thật là mập mạp."
"Sáu cân tám lạng."
Mạt Mạt nói: "Tôi mang cho cô 20 quả trứng gà, hai cân thịt khô, một cân thịt mỡ." Te Hồng kéo tay Mat Mạt: "Cô thật sự là cứu tỉnh của tôi, bây giờ tôi chỉ thèm thịt."
Mạt Mạt nói: "Chỉ có cô mới nói khoa trương như vậy."
Tê Hồng gật đầu: "Hai tháng liên Triệu Hiên đi mua đều không được."
Mạt Mạt a một tiếng, nói sang chuyện khác: "Cô tự chăm sóc à?”
Tê Hồng iu xìu ủ rũ: "Đúng vậy, mẹ tôi và mẹ chồng đều đang cứu viện, không có thời gian tới, nhân dân ở trước mặt, chỉ có thể bỏ qua gia đình nhỏ của mỗi người, nhưng mà gửi bưu điện cho tôi không ít đồ, đúng lúc cô đến rồi, tôi không cần đưa đến cho cô nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận