Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 276. Lính đào ngũ 2

Chương 276. Lính đào ngũ 2Chương 276. Lính đào ngũ 2
Lính đào ngũ 2
Mạt Mạt: "Nói bây giờ luôn đi, dù sao sớm muộn øì cũng phải bị đánh, miễn cho đến tối cha trở về lại nghĩ rằng chúng ta sửa lời khai, sẽ càng tức giận hơn."
"Vậy được rồi, bây giờ em đi tìm cha đây."
Mạt Mạt lại nói: "Em đi gặp mẹ trước đã, nói cho mẹ biết chuyện đã xảy ra, để mẹ còn có thể đỡ được một chút, miễn cho cha lại đánh gãy chân thằng này."
Thanh Nhân hung hăng nói: "Đánh gãy thì cho gãy luôn.”
Thanh Nghĩa: "..."
Trong lòng cậu đang sợ hãi lắm, mọi người đừng có Ở ngay trước mặt cậu thảo luận về việc đánh gãy chân có được không?
Thanh Nhân đi rồi, Thanh Nghĩa bất an nói: "Chị, em có cần phải chuẩn bị một chút không, nhét chút quần áo sau mông chẳng hạn."
"Em nghĩ cha là kẻ ngốc đấy à?"
Thanh Nghĩa sững người: "Xem ra trận đánh này chỉ có thể cứng rắn chống đỡ rồi đây."
Mạt Mạt không để ý tới Thanh Nghĩa nữa, đáng đời, ai bảo thằng nhóc này nửa đường giở quẻ như vậy chứ? Nếu như nói cho cô biết sớm thì cô cũng sẽ nghĩ một vài biện pháp, giờ thì tốt rồi, có tìm biện pháp gì cũng vô dụng, tự câu phúc đi!
Triệu Tuệ thấy Mạt Mạt vào phòng: "Còn chưa tới giờ tan tầm, sao em về sớm thế?"
Mạt Mạt thở dài: "Chị nghĩ em muốn về sớm sao, để em nói cho chị nghe..."
Triệu Tuệ hít sâu một hơi: "Thằng nhóc này sao lại to gan đến vậy, cha chúng ta vì một suất đăng ký này mà phải nhờ vả không ít ân huệ của người ta đấy! Nhất định cha sẽ tức giận lắm."
"Không chỉ là tức giận đâu, ngay cả ý muốn ăn thịt thằng nhóc cũng có luôn rồi, vậy nên em mới vào để nhờ chị giúp đỡ. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì không thể ngăn cản được thì nhờ chị ra mặt một chút, không cần làm øì hết, chỉ cần hét mấy câu thôi, em nghĩ cha sẽ nể mặt một chút."
"Được rồi, chị biết phải làm gì rồi."
Mạt Mạt có thể giúp Thanh Nghĩa được cái gì đều đã giúp rồi, bây giờ chỉ có thể chờ cha trở về nữa thôi.
Liên Quốc Trung về nhà rất nhanh, một mình đạp xe trở vê. Mạt Mạt vừa thấy đã biết hỏng rồi, trong lòng thầm mắng, Thanh Nhân sao lại để cha giành lấy xe đạp vậy? Đây không phải là hố chết Thanh Nghĩa rồi sao?
Mạt Mạt vội vàng đi ra ngoài đón cha: "Cha, cha, con có chuyện nói với cha trước đã, trước tiên cha nghe Thanh Nghĩa giải thích xem sao đã."
Liên Quốc Trung tức giận xoay người, Mạt Mạt thấy ông ay đang định tìm cái gì, vội vàng ngăn lại: "Cha, cha có đánh nó thì cũng không giải quyết được chuyện gì đâu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cho tốt đã."
Liên Quốc Trung không muốn nổi giận với con gái, nhưng cảm xúc giận dữ trong lòng làm thế nào cũng không trút ra được: "Nói cái rắm, con làm gì thì làm đi, cha phải đánh nó một trận mới được, tức chết cha rồi."
Liên Quốc Trung tìm được cây gậy, Mạt Mạt vừa thấy liền biết không xong rồi, cây gậy phải to bằng cánh tay, vội vàng bắt lấy: "Cha, không thể đánh nó như vậy được, sẽ đánh chết em đấy."
Sức lực của Mạt Mạt làm sao bằng Liên Quốc Trung, Liên Quốc Trung rút gậy ra, đi vòng qua con gái bước vào phòng khách. Thanh Nghĩa không hề chạy trốn, thành thành thật thật đứng ở đó!
Mạt Mạt vội vàng nháy mắt: "Chạy đi!"
Thanh Nghĩa không nhúc nhích, cậu cho rằng sớm muộn øì cũng phải bị đánh, có trốn cũng không thoát, vậy thì dứt khoát một chút cho xong.
Cái gậy của Liên Quốc Trung quất thẳng xuống mông Thanh Nghĩa, bốp một tiếng cực kỳ to rõ ràng, Thanh Nghĩa bị đánh liền lảo đảo, trực tiếp nằm trên đất.
Mạt Mạt sợ hãi, cô lớn đến chừng này rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cha đánh người như vậy, liền chạy đến chắn trước mặt Thanh Nghĩa: "Cha!"
Liên Quốc Trung thở hổn hển: "Ông đây phải buông bỏ thể diện bao nhiêu mới xin được một suất đăng ký như vậy, còn nó thì hay rồi, xoay người một cái liền bỏ gánh giữa đường. Mẹ kiếp, nếu là trong thời chiến tranh, mẹ nó, con chính là lính đào ngũ, ông đây hận nhất chính là lính đào ngũ đấy. Con gái tránh qua một bên, hôm nay cha phải đánh chết cái thằng không chịu cố gắng này."
Mạt Mạt quên mất, người làm lính hận nhất chính là lính đào ngũ. Cho dù Thanh Nghĩa có lý do gì thì trong mắt cha cũng chính là lính đào ngũ, Mạt Mạt nhìn bàn tay cầm gậy của cha mình, gân xanh phồng lên, càng không chịu tránh ra.
"Cha, Thanh Nghĩa không phải là lính đào ngũ, cha nghe Thanh Nghĩa nói xong đã rồi lại quyết định đánh hay không. Dù sao thì con cũng không tránh ra, nếu cha muốn đánh thì đánh cả con luôn đi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận