Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1200. Đối tượng chán ghét 2

Chương 1200. Đối tượng chán ghét 2Chương 1200. Đối tượng chán ghét 2
Đối tượng chán ghét 2
Mạt Mạt lái xe về nhà, Dương Lâm xuống xe nói lời cảm ơn Mạt Mạt và đi về nhà.
Mạt Mạt nhìn thần sắc của Dương Lâm, xem ra cậu bé sẽ về nói với Tiết Nhã rồi.
Mạt Mạt nhìn một lúc rồi dẫn các con đi vào nhà.
Mấy ngày sau đó, Dương Tuyết cứ đứng ở trước cổng, có khi còn dẫn con theo nữa, Mạt Mạt không muốn bị chặn lần nữa nên lần nào cũng thức dậy thật sớm để đi chợ, cô cũng dặn dò Tùng Nhân, khoảng thời gian này chỉ chơi ở trong đại viện, không được đi ra ngoài.
Dương Tuyết là người phiền phức, Mạt Mạt không muốn dính dáng đến, cách tốt nhất chính là đợi Dương Phong về xử lý, Mạt Mạt cũng chán nản, nếu như không liên quan đến nhà họ Dương thì cô đã sớm giải quyết rồi, cô cũng sợ giải quyết xong Dương Tuyết, trong lòng nhà họ Dương sẽ có cái gai, cho dù con gái có làm sai thì cũng không hy vọng người ngoài nhúng tay vào.
Bên này Mạt Mạt đang yên ổn nằm ở trong nhà thì động tác của Vương Thanh rất nhanh gọn, trong hai ngày đã thuê cửa tiệm, cũng đã dọn dẹp xong xuôi, lúc này đã đến mời Mạt Mạt đi tham quan cửa tiệm.
Mạt Mạt nói: "Buổi tối đi đi, buổi sáng có Dương Tuyết ở đây."
Vương Thanh nói: "Dương Tuyết vẫn đang tia em saol"
Mạt Mạt: "Không phải, em cũng không biết nữa, thế nào mà Dương Tuyết lại cho rằng em sẽ dẫn cô ta vào trong."
Vương Thanh nói: "Trốn tránh như vậy cũng không phải là cách, chúng ta đâu có sợ cô ta."
Mạt Mạt khẽ nhếch môi: "Em không có sợ cô ta, là em sợ dính vào, lỡ như thật sự ném đưa con cho em thì em phải làm sao đây?"
Vương Thanh hơi ngơ ngác, sau đó nói: "Dương Tuyết thật sự sẽ làm đó, em trốn cũng đúng, xem ra chỉ có thể đợi Dương Phong vê rồi."
Sau đó Vương Thanh lại nói: "Nói ra cũng kỳ lạ, sao đột nhiên Dương Tuyết lại không ai dẫn cô ta vào trong vậy?"
Mạt Mạt nói: "Cái này thì em biết, Dương Phong cũng biết ai sẽ dẫn Dương Tuyết vào trong nên đã trực tiếp đi tìm mấy nhà đó, anh ấy đã nói rõ ai dẫn Dương Tuyết vào đó chính là gây thù, vì vậy mọi người mới không dám đưa Dương Tuyết vào."
Vương Thanh nói: "Thì ra là như vậy, theo chị thì ngay từ đầu Dương Phong nên làm như vậy rồi, những người này em không lên tiếng thì họ sẽ càng làm rối tung mọi chuyện lên."
Mạt Mạt thở dài: "Dương Phong cũng có sự e ngại của mình." May nam truoc Duong Phong vi bao ve gia dinh nên đã xích mích với rất nhiều người, sau này tốt lên, anh ấy muốn leo lên cao nên không muốn đắc tôi với người khác.
Có lẽ bây giờ đã nhìn rõ rồi, cũng không muốn trèo cao nữa nên không còn e ngại.
Mạt Mạt thay đổi chủ đề, nói chuyện khác với Vương Thanh, cuối cùng hai người hẹn thời gian xong Vương Thanh mới đi về.
Tám giờ tối, Mạt Mạt đưa Tùng Nhân đến nhà của Vương Thanh, Vương Thanh đã sớm sửa soạn xong rồi: "Đi thôi."
Mat Mạt: "Được."
Mạt Mạt và Vương Thanh đến cổng lớn đại viện, Dương Tuyết đã không còn ở đó nữa, cô ta đến có giỜ, sáng tám giờ, tối sáu giờ, đúng giờ vô cùng.
Sáng tám giờ là chặn những người đi làm, sáu giờ tối là người đi làm đều trở về, cô ta muốn chặn cũng không chặn được ai thì chỉ bằng quay về cho rồi! Nhưng mà Mạt Mạt suy đoán mấy ngày qua Dương Tuyết đã trở thành đối tượng chán ghét của mọi người, ai nấy đều né tránh cô ta.
Vương Thanh dẫn đường, đi khoảng năm phút đến một con đường, con đường này rất cũ kỹ nhưng lại rất sạch sẽ.
Con đường này cũng có vài cửa hàng lẻ tẻ, đều là tự mở trước cửa nhà, chủ yếu là bán một ít đồ dùng sinh hoạt, tiệm cơm thì không có, nơi này hơi hẻo lánh một chút. Vương Thanh nhanh chóng dừng bước chân lại, cô ấy đứng trước một cánh cửa đóng chặt, lấy chìa khóa trong túi ra, mở khóa cửa, vừa đẩy cánh cửa vừa nói: "Mau vào đây xem đi, cửa tiệm này thế nào."
Mạt Mạt thông qua giọng điệu của Vương Thanh phán đoán, Vương Thanh rất hài lòng vê cửa tiệm của nhà này. Vương Thanh mở đèn lên, Mạt Mạt mới nhìn rõ cửa tiệm rộng khoảng bốn mươi mét vương, cũng không nhỏ lắm, nhưng sự chú ý của Mạt Mạt đổ dồn về cửa sau của cửa tiệm: "Cánh cửa này thông đi đâu vậy?"
Vương Thanh nói: "Phía sau là đại viện, có thể ở được người, chị đã thuê hết toàn bộ, chị đang nghĩ thế này, nếu như bên này thật sự thành thì chị sẽ viết thư về quê nhà, đón cha mẹ của chị qua đây giúp đỡ."
Mạt Mạt đi theo Vương Thanh đến sân sau, sân sau không lớn lắm, mặc dù đại viện không lớn nhưng rất đầy đủ, Mạt Mạt cười nói: "Nơi này cũng không tệ."
Vương Thanh nhận được lời khẳng định từ Mạt Mạt, nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Xem ra mắt nhìn của chị cũng không tệ lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận