Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 273. Chuyện lớn 1

Chương 273. Chuyện lớn 1Chương 273. Chuyện lớn 1
Chuyện lớn 1
Liên Quốc Trung: "Mau đưa cho cha xem nào."
Mạt Mạt đưa qua, Liên Quốc Trung vừa nhìn: "Rốt cuộc cũng tốt nghiệp rồi, vài ngày nữa sẽ về nhà"
"Anh cả cũng thật là, tại sao trên điện tín này không ghi xem anh được phân công đến công tác ở chỗ nào chứ?"
"Chờ anh con về sẽ biết thôi, trên điện tín không cho phép ghi số hiệu bộ đội."
Mạt Mạt thật đúng là không biết chuyện này, nhìn trong nhà rồi hỏi: "Thằng bé dậy chưa ạ? Nếu dậy rồi thì con vào xem thằng bé một chút."
"Dậy rồi."
Lúc Mạt Mạt vào phòng, thằng nhóc kia đã bú sữa xong, Điền Tình đang vỗ ợ hơi, Triệu Tuệ hỏi: "Mạt Mạt về rồi à?"
"Dạ, hôm nay thằng nhóc có ngoan không?"
Triệu Tuệ gật đầu: "Ngoan lắm, chỉ lúc nào đói bụng mới khóc vài tiếng thôi, còn những lúc khác muốn nghe tiếng khóc của nó cũng khó."
Mạt Mạt hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé: "Cháu trai của cô ngoan quá đi."
Thằng nhóc này hết ợ hơi rồi, Điền Tình đặt cháu trai xuống: "Mẹ đi nấu cơm đây, con ở đây trông chừng một lát nhé."
"Dạ."
Triệu Tuệ hỏi: "Vừa nãy chị nghe anh trai em có gửi điện tín vê à?"
"Nhìn em này, chỉ lo nhìn thằng bé mà quên nói với chị, anh cả tốt nghiệp rồi, vài ngày nữa sẽ về nhà."
Triệu Tuệ đã nửa năm không nhìn thấy chồng mình, nghe nói chồng mình sắp trở về, kích động ngồi thẳng người dậy: "Thật sao?"
"Điện tín đã gửi về đến đây rồi mà còn giả được nữa à? Thật sự anh cả sắp về rồi. Hơn nữa lần này đã tốt nghiệp trường quân đội, nhất định sẽ được thăng cấp. Hơn nữa sau khi anh cả được thăng cấp thì sẽ được phân nhà, đến lúc đó chị dâu cũng có thể theo quân được rồi, không cần sống cách xa anh cả nữa."
Triệu Tuệ từ khi mang thai được sáu tháng đã xin nghỉ việc, không chỉ là vì thân thể cồng kênh mà chính là chuẩn bị để theo quân.
"Chuyện này thì chị biết rồi, anh trai em nói với chị rồi, nếu không thì chị cũng sẽ không xin nghỉ việc đâu."
Mạt Mạt cười trộm: "Rõ ràng là anh cả muốn đi đâu cũng dẫn theo chị đây mà."
Triệu Tuệ phản kích lại Mạt Mạt: "Em còn không biết xấu hổ mà nói chị nữa à, Trang Triều Dương của em mới đáng nói kìa, chị nhìn cái cách của anh ta, chỉ hận không thể cất em vào trong túi."
Khóe mắt Mạt Mạt khẽ nhíu lại: "Được rồi, bây giờ cũng có thể trêu em được nữa rồi, bản lĩnh hai năm này cũng tiến bộ không tệ đấy."
"Là nhờ có em dạy bảo tốt đấy."
Mạt Mạt: "Em đây là dạy ra đồ đệ, tự giết chết sư phụ đây mà."
Lúc này Tiền Y Y bước vào: "Hai người đang nói cái gì mà thấy có vẻ vui thế?"
Triệu Tuệ đem chuyện vừa rồi kể lại một lần, Tiền Y Y vui sướng khi người gặp họa: "Đáng đời, Liên Mạt Mạt, cậu cũng có hôm nay."
Mạt Mạt vẻ mặt bi thương: "Được, hai người là đồng bọn rồi."
Tiền Y Y cười: "Đương nhiên, bọn tôi vẫn là đồng bọn mà."
Triệu Tuệ từ khi làm mẹ, tâm tư cũng trở nên nhạy bén hơn, cảm giác nụ cười của Tiền Y Y có gì đó hơi cứng đờ: "Làm sao vậy, có chuyện gì à?"
Tiền Y Y ngồi ở bên cạnh giường: "Không có chuyện øì hết, chỉ là đến nói với cậu với Mạt Mạt về chuyện về nông thôn, để tôi đi điền mẫu đơn đăng
Triệu Tuệ kinh ngạc: "Nhanh như vậy à?"
Tiền Y Y: "Ừ, tôi cũng không ngờ nó nhanh vậy, nói là điền mẫu đơn đăng ký xong thì một tuần sau sẽ khởi hành." Trong khoang thoi gian nay Mat Mat qua ban rộn nên không chú ý đến ngày tháng. Vừa nhìn lịch, bài viết kêu gọi tiến về nông thôn đã xuất bản rồi.
Chuyến về nông thôn lần này không giống như hồi thập niên 50, là tổ chức xâ dựng một binh đoàn rồi phân phối đến mấy vùng sâu vùng xa để kiến thiết xây dựng, mà là vì phân luồng dân cư, kiểm soát cục diện có phần hỗn loạn bây giờ.
Trong những năm 1960. các thành phố phát triển chậm, không có nhiều việc làm. Các trường học bị đình chỉ toàn diện, hàng chục triệu học sinh sinh viên phải nghỉ học ở nhà gây ra áp lực quá lớn cho các thành phố.
Cho nên mới có lời hiệu triệu lên núi xuống nông thôn, cắm rễ ở nông thôn, cống hiến cho xã hội. Cũng trong năm nay, phong trào lên núi xuống nông thôn bước vào giai đoạn cao trào, rất nhiều học sinh sinh viên đã được gửi về nông thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận