Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 231. Tái giá 1

Chương 231. Tái giá 1Chương 231. Tái giá 1
Mat Mat sửng sốt, df dỏm nháy mắt, "Em không sợ đứt tay đâu, chị họ không cần khách khí với em thế."
Mặc dù Liên Xuân Hoa là người chất phác, nhưng đối với thiện và ác cô ấy rất nhạy cảm, lòng tốt của Mạt Mạt cô ấy vẫn cảm nhận được, thực tình mà khẽ cười,"Không khách khí, không khách khí."
Liên Quốc Trung nhìn con gái mình, thái độ con gái mình đối với Liên Xuân Hoa và Liên Thu Hoa quả thực là một người trên trời một người dưới đất, sau đó nghĩ tới nhân phẩm thấp kém của Liên Thu Hoa, ông cũng không cảm thấy kỳ quái.
Mạt Mạt đi vào phòng bếp, rửa quả hồng vừa mua, lại cầm mấy cục kẹo, chia đều đưa cho hai bé con.
Liên Xuân Hoa ngại ngùng,"Bánh kẹo quá đắt, chúng ta không thể nhận."
Mạt Mạt không nói gì nhét kẹo vào trong tay mấy đứa nhỏ,"Mới vừa rồi còn nói không khách khí, sao bây giờ lại khách khí rồi?"
Liên Xuân Hoa đành phải nhận lấy, thấp giọng kêu hai đứa con trai,"Nhanh cám ơn cô."
Giọng nói trẻ con của hai đứa bé vang lên,'"Cám ơn cô."
Mat Mạt vui vẻ xoa đầu của hai đứa,"Hai anh em sinh đôi đúng không?” Liên Xuân Hoa giải thích/"Không phải, Đại Tráng bốn tuổi, Tiểu Tráng thì ba tuổi."
"Vẻ ngoài của hai đứa giống nhau quá."
Khuôn mặt Liên Xuân Hoa tràn ngập hạnh phúc,'Đúng vậy, rất nhiều người đều cho rằng chúng là anh em song sinh."
Hai chị em họ nói chuyện phiếm nửa ngày, không có cảm giác xa lạ, Liên Xuân Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, mới nhớ tới chồng mình, giới thiệu,Anh rể em, Vương Đại Hà."
Vương Đại Hà, năm nay ba mươi tuổi, bởi vì bị nói là có mệnh cứng nên không ai làm mối, hai mươi sáu tuổi gặp được Liên Xuân Hoa, mới kiên trì đi cầu hôn, bốn năm đã trôi qua từ khi Liên Xuân Hoa kết hôn, từ quần áo cô ấy mặc tốt hơn nhiều so với Vương Đại Hà thì có thể thấy được, người đàn ông này rất thương vợ mình.
Mà sự thật chứng minh, ánh mắt của chị Xuân Hoa rất tốt, là người có phúc.
Mat Mạt cười chào hỏi,'Anh rể."
Vương Đại Hà tay chân luống cuống, đây là lần đầu tiên được người nhà họ Liên tán thành, đầu lưỡi cũng hơi cứng lại,"Chào, chào em."
Liên Quốc Trung nhìn thoáng qua thời gian,"Con gái, đi nấu cơm đi, gia đình chị họ sẽ ở lại ăn cơm."
Vương Đại Hà vội vàng đứng dậy, nôn nóng khoát tay,'Bác cả, không, không được, chúng cháu chỉ là đến thăm bác, bây giờ sẽ đi vê." Liên Quốc Trung xu mặt,"Các con hôm nay vừa tới thành phố, mặc dù có bố trí chỗ ở nhưng chưa chuẩn bị gì được, ban đêm ăn cái gì? Nghe lời bác, ở đây ăn cơm đi."
Liên Xuân Hoa kéo chồng mình lại, đồng ý nói,"Đã làm phiền bác cả rồi."
Liên Quốc Trung cười,"Không phiền."
Liên Xuân Hoa không chịu ngồi yên, để chồng mình trông coi mấy đứa con, cô ấy đi phòng bếp giúp đỡ, Mạt Mạt không cho, Liên Xuân Hoa chỉ nhìn xem, nhìn đến độ khiến Mạt Mạt cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng thở dài,"Giúp em nhào bột mì đi chị!"
"Ừm!"
Hai anh em sinh đôi tan học về, trong nhà nhiều người, còn là một nhà con gái lớn của chú út, nói thật, bọn họ rất phản cảm với một nhà chú út, trong tiềm thức cảnh giác, xem xét nửa ngày mới buông lỏng cảnh giác, lại nghe được Vương Đại Hà là tay nuôi cá giỏi thì lôi kéo đi xem hai con cá chán ăn trong sân.
Vương Đại Hà trực tiếp nói,'Cá có mang, nhìn như này thì gần đẻ trứng rồi."
Hai anh em sinh đôi nghe thế thì kích động,"Có phải là trứng sẽ hóa ra cá con không?"
Vương Đại Hà nuôi cá rất chuyên nghiệp, không hề lo lắng, chậm rãi nói"Ừ, trứng đã thụ tỉnh thì từ bốn đến bảy ngày sẽ nở." Cặp song sinh chép miệng, nếu trứng nở thì nhà bọn họ có thể nuôi cá, sẽ còn thiếu cá ăn sao?
Vương Đại Hà nhìn ra ý nghĩ của hai đứa nhóc này, vội nói: "Một năm nuôi không được bao lớn đâu, muốn ăn thì chí ít tới mùa thu sang năm mới được."
Cặp song sinh ủ rũ iu xìu, vậy không phải mùa đông sẽ chết rét hết sao.
Vương Đại Hà chỉ chiêu,"Có thể nuôi trong phòng bếp, cho ăn ngon thì mùa đông cũng có thể lớn rồi."
"Cảm ơn anh rất nhiều, anh rể cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận