Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1061. Đồng ý 1

Chương 1061. Đồng ý 1Chương 1061. Đồng ý 1
Thanh Sơn cảnh giác Thanh Tùng, Thanh Tùng nhíu mày, sau đó lại dãn ra, Thanh Sơn tranh vào nhà trước, đi vào ánh mắt nhìn chằm chằm Thanh Nghĩa, giống như nhìn thấy vàng đang phát sáng: "Ai u, Thanh Nghĩa, anh tìm em mấy ngày rồi, hôm nay coi như nhìn thấy em rồi."
Mạt Mạt cau mày, rất không thích Thanh Sơn, anh ta tiến thẳng đến chỗ Thanh Nghĩa, ông nội Liên cũng không nhìn, Thanh Sơn này, đã nhiều năm cũng chưa từng quay lại đây, lần này có thể nhìn thấy, xem ra là vì chuyện sửa đường rồi.
Mạt Mạt nhìn về phía Thanh Tùng, Thanh Tùng tiến đến chào hỏi với Liên Kiến Thiết trước, sắc mặt ông ấy dễ nhìn hơn chút, gọi Thanh Tùng ngồi xuống.
Bản thân Thanh Sơn đứng đấy, có chút gượng gạo, vội nói: "Ông nội, gần đây ông vẫn khoẻ chứ?"
Liên Kiến Thiết: "Không phải giả tạo, nhiều năm như vậy không gặp, lần đầu tới cửa là có việc gì?"
Thanh Sơn thay đổi sắc mặt, ấp úng: "Ông nội, chuyện kia, cháu bận quá, ông cũng biết, cháu phải nuôi cả nhà, bây giờ cuộc sống không dễ chịu."
Liên Kiến Thiết xua tay, rất thất vọng, trước kia Thanh Sơn là một người đàng hoàng, không nghĩ tới thực chất bên trong lại giống Ái Quốc, cũng là người không có tình thân. Mặc dù hai năm nay cũng có khúc mắc với bên này như Thanh Tùng, nhưng đứa nhỏ này cũng không tệ lắm, đứa cháu nhỏ nhất, vẫn luôn là Thanh Tùng đang nuôi.
Thanh Sơn thấy ông cụ không mở miệng, xù lông rồi, anh ta tới có nhiệm vụ, Thanh Nghĩa muốn sửa đường, có người cảm kích, có người nói là đốt nhiều tiền, truyền đến tai anh ta.
Thanh Sơn lập tức động não, nhất định Thanh Nghĩa không tìm được người, anh ta có thể giúp một tay, dù sao vợ nói đúng, Thanh Nghĩa nhiều tiền, anh ta tham ô một chút là không có vấn đề gì.
Vẻ mặt Thanh Sơn biến hoá, mấy người Mạt Mạt đều nhìn thấy, mấy người Mạt Mạt đều là người tinh thông, liếc nhìn nhau, không nói chuyện, tất cả mọi người là con cháu, bây giờ ông nội ở đây, ông nội mới có quyền lên tiếng nhất.
Liên Kiến Thiết là người sắp xuống mồ rồi, ai mà chưa từng thấy qua, tâm tư của đứa cháu trai lớn này ông ay rõ nhất, đây chính là cháu trai của ông ấy, tiền để tiến hành sửa đường mà cũng nghĩ đến tham ô, ông cụ cả giận rồi.
Đã rất lâu rồi Liên Kiến Thiết không hút thuốc lá, tẩu thuốc cũng chỉ để trang trí, hôm nay ông cụ nhảy xuống khỏi ghế, cầm tẩu thuốc đuổi theo Thanh Sơn để đánh: "Tao cho mày tâm tư bất chính này, tao cho mày chỉ nghĩ đến mấy thứ đường ngang ngõ tắt này, xem hôm nay tao có đánh chết mày không, hôm nay tao phải dạy cho mày biết làm người như thế nào." Thanh Sơn không dám đánh lại, trong phòng này mấy người Liên Thanh Bách đều đang ở đây, anh ta đau chỉ có thể tránh, cuối cùng thực sự không chịu nổi, gào lên: "Ông, cháu là cháu trai của ông, cháu trai ruột của ông."
Liên Kiến Thiết thở phì phò, Liên Thanh Bách vội vàng tiến lên đỡ lấy, nghiêng qua liếc Thanh Sơn một cái, anh ta ngậm miệng lại.
Liên Kiến Thiết chỉ cửa lớn: "Bây giờ cút cho tao, bao giờ tâm tư nghiêm chỉnh ngay ngắn, thì lúc đấy hãng trở về, nếu không đừng bao giờ nghĩ đến việc bước vào cửa lớn."
Thanh Sơn thấy ông cụ thực sự tức giận, chỉ có thể chán nản rời đi.
Liên Kiến Thiết ngồi trở lại vị trí của mình, nhìn Thanh Tùng: "Nói đi, cháu tới làm gì?"
Thanh Tùng cũng không giấu diếm: "Đơn vị của chúng cháu hiệu quả và lợi ích không tốt, tiền lương vẫn luôn không tăng, thấy sắp không phát được lương nữa rồi, nhân khẩu nhà cháu nhiều, hai vợ chồng chúng cháu muốn làm chút gì đó khác, tâm tư của cháu không lớn như vậy, cháu cũng không thầu công trình, cháu không có bản lĩnh và tiền vốn lớn như vậy, hôm nay cháu tới là muốn nói, nếu như cần người, thì suy xét đến hai vợ chồng cháu, hai đứa chúng cháu tuyệt đối không lười biếng."
Yêu cầu này mặc dù rất đơn giản, nhưng Liên Kiến Thiết cũng không đồng ý thay cho Thanh Nghĩa, việc này là của Thanh Nghĩa, trong lòng Liên Kiến Thiết nam chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận