Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 535. Hạt thông 1

Chương 535. Hạt thông 1Chương 535. Hạt thông 1
Buổi sáng Mạt Mạt thức dậy, đối diện là đôi mắt của Trang Triều Dương, chớp mắt, ngáp một cái, miệng lẩm bẩm: "Hoá ra là đang nằm mơ, còn chưa tỉnh"
Mạt Mạt nói xong, xoay người đạp rơi chăn mền, để lộ ra một bàn chân sưng lên một vòng, cọ vào gối đầu nhắm mắt lại.
Trang Triều Dương khẽ cười một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, nắm lấy bàn chân Mạt Mạt, xoa bóp cho cô.
Cảm giác trên chân Mạt Mạt quá chân thực, mở to mắt, nắm lấy tai Trang Triều Dương, vặn một cái, anh xuýt xoa một tiếng: "Mạt Mạt, em định mưu sát chồng à?"
Mạt Mạt ngồi dậy, ôm Trang Triều Dương: "Thật sự là anh à, em còn tưởng đang nằm mơ cơ, anh đến lúc nào vậy?"
Mạt Mạt rất vui, Trang Triều Dương sợ không kịp lúc con chào đời, cô cũng sợ lúc sinh con không có chồng đi cùng.
Đây là lần sinh con đầu tiên của cuộc đời thứ hai của cô, trong lòng vừa chờ mong vừa sợ.
"Đêm qua anh đã tới rồi, thấy em đang ngủ ngon nên không nỡ gọi em, thế nào rồi, có cảm giác chưa?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Chưa có cảm giác gì, anh đừng lo lăng, hôm nay vào nhập viện rồi."
Trang Triều Dương sờ lên cái bụng đang phình lên của Mạt Mạt: "Nhóc thối, mau ra đây."
Mạt Mạt mỉm cười nhìn Trang Triều Dương đang nói chuyện với bảo bảo, buồn cười nhưng cười không bình thường: "Ai u, đau."
Trang Triều Dương chết lặng, vây quanh Mạt Mạt hỏi: "Đau ở đâu?"
Bụng Mạt Mạt đau lên từng cơn, nói thật Triệu Tuệ sinh con là phải mổ, Mạt Mạt đối với chuyện sinh nở tự nhiên không có kinh nghiệm, lại ai u lên một tiếng, cà lăm nói: "Chuyện này, đứa nhóc này, có phải muốn ra rồi hay không?"
Trang Triều Dương nhảy xuống giường, chạy ra cửa gọi: "Mẹ, Mạt Mạt sắp sinh rồi."
Trang Triều Dương gào lên, đánh thức tất cả mọi người, Điền Tình khoác áo đi đến, trực tiếp vén chăn lên, thấy nước ối chưa bị vỡ, nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở cạnh giường: "Vẫn may, vẫn may, đây là đau từng cơn, cách lúc sinh còn một khoảng thời gian nữa."
Mat Mạt ôm bụng: "Đau từng cơn ạ?”
Điền Tình đứng lên: "Ai da, mẹ cũng không nói rõ được, dù sao thì vẫn chưa sinh, nhưng cũng sắp rồi, mẹ đi thu dọn đồ đạc, Triều Dương con mặc quần áo cho Mat Mạt."
Trang Triều Dương thấy Mạt Mạt đau nhăn nhó mặt mũi, cẩn thận mặc xong quần áo cho Mạt Mạt.
Đêm qua Điền Tình đã thu dọn các thứ xong, sau khi xác nhận không bỏ sót thứ gì, thay quân áo, xách túi xuống lầu.
Trang Triều Dương đỡ Mạt Mạt xuống tới: "Mẹ, bây giờ chúng ta đi à?"
Điền Tình bỏ túi xuống: "Chờ một lát, mẹ lấy hai quả trứng gà chín."
Miêu Chí cũng dậy rồi, gọi Lâm Sâm lái xe chờ: "Ông cũng đi."
Điền Tình đi ra: "Cha, đau từng cơn có người phải một ngày đấy, không chắc hôm nay Mạt Mạt sẽ sinh, cha không cần đi theo."
Mạt Mạt ôm bụng, cứng đờ người: "Mẹ, hình như vỡ ối rồi."
Điền Tình thấy vậy: "Nhanh, mau lên xe đến bệnh viện."
Mạt Mạt ngồi trên xe, dựa vào Trang Triều Dương: "Đứa nhóc này hình như làm trò cười với chúng ta, vừa nói xong thì vỡ ối, về sau nhất định sẽ là một đứa nhóc nghịch ngợm."
Trang Triều Dương thầm nghiến răng, nếu như là con trai, anh nhất định trừng trị nó.
Điền Tình nhìn thoáng qua con gái, đứa nhỏ này thật sự vẫn còn tâm tư, sắp sinh đến nơi rồi còn có thể nói chuyện phiếm.
Lúc đến bệnh viện, được đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật, Trang Triều Dương sống chết muốn theo vào, nhưng ở niên đại này tuyệt đối sẽ không cho đàn ông vào, Trang Triều Dương đứng ngoài cửa phòng giải phẫu, mặt muốn dán vào trên cửa rồi.
Lúc này, bình tĩnh nhất cũng là Điền Tình, bà đã sinh 5 đứa rồi, lời nói quá có trọng lượng: "Triều Dương, nhất thời sẽ chưa sinh ra được ngay đâu, con cũng đừng đứng đây nữa, ngồi xuống đi."
Miêu Chí bảo Lâm Sâm đến thông báo với Liên Quốc Trung, nhìn thoáng qua Trang Triều Dương, nói với Điền Tình: "Bây giờ con có nói cái gì nó cũng không nghe được đâu, đừng để ý tới nó nữa, con cũng ngồi một lát đi, vừa mới sáng sớm, tim cha còn đang rung rinh rung rinh đây.”
Điền Tình vỗ ngực: "Tim con cũng đang đập thình thịch đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận