Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1213. Tức giận 1

Chương 1213. Tức giận 1Chương 1213. Tức giận 1
Tức giận 1
Mạt Mạt đi qua, sờ bàn tay Trang Triều Dương. Bàn tay Trang Triều Dương vẫn ấm áp, Mạt Mạt nhìn chăm chú vào hơi thở phập phồng của Trang Triều Dương, giống như người bình thường.
Mạt Mạt ngồi xuống: "Đồng chí Trang Triều Dương, em tới rồi, có phải anh nên tỉnh lại không?"
Đầu ngón tay Trang Triều Dương giật giật, mày nhíu lại, Mạt Mạt vuốt ve lông mày Trang Triều Dương, Trang Triều Dương vẫn chưa tỉnh, nhưng anh vẫn nghe được lời của Mạt Mạt.
Trong lòng Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, còn có thể nghe thấy cô nói chuyện tức là người không sao, có lẽ thật sự quá mệt mỏi cho nên mới ngủ thiếp đi.
Mạt Mạt biết Trang Triều Dương vất vả như thế nào, chỉ là Trang Triều Dương không nói mà thôi. Ở bên này, không chỉ phải lao tâm mà còn phải lao lực, chuyện gì cũng phải xông pha ở phía trước, Trang Triêu Dương thực sự rất vất vả, chỉ là anh không chịu nói ra.
Đầu ngón tay Mạt Mạt vuốt ve làn da màu xanh dưới hốc mắt Trang Triều Dương, sờ đến râu ria trên cằm Trang Triều Dương. Trang Triều Dương thật sự mệt mỏi, có thể muốn mượn cơ hội này ngủ một giấc thật ngon.
Mạt Mạt lau tay và mặt cho Trang Triều Dương rồi đứng dậy đi ra ngoài, Tiểu Lưu hỏi: "Chị dâu, sư đoàn trưởng có tỉnh không?"
Mạt Mạt: "Vẫn chưa tỉnh, tôi đi hỏi bác sĩ một chút, cậu ở đây nhìn xem nhé."
Tiểu Lưu: "Dạ."
Mạt Mạt đi tìm bác sĩ, chính tai nghe thấy Trang Triều Dương không có việc gì, lúc này mới yên tâm. Mạt Mạt trở về phòng bệnh, liếc nhìn đồng hồ, trong nhà còn có An An và Thất Cân, còn không biết mấy đứa nhỏ sốt ruột như thế nào nữa đây!
Cô muốn quay về sắp xếp cho mấy đứa con, Trang Triều Dương nhất thời không tỉnh được, buổi tối cô phải canh giữ ở bên này.
Mạt Mạt nói với Tiểu Lưu một tiếng: "Cậu ở đây với Triều Dương, tôi đi vê nhà một chuyến trước đã."
Tiểu Lưu nói: "Chị dâu, để em đưa chị về, ở đây cách khu nhà xa lắm."
Mạt Mạt nói: "Không cần đâu, tôi biết lái xe mà, tôi tự lái xe về là được rồi. Cậu ở lại đây, có tình huống gì thì gọi điện thoại ngay cho tôi."
Tiểu Lưu vỗ đầu, lúc này mới nhớ tới chị dâu biết lái xe.
Mạt Mạt lấy chìa khóa xe, xuống lầu lái xe về nhà, lúc tới không chú ý tới tình huống xung quanh.
Đường phố xung quanh vẫn đang lung tung lộn xộn, lúc này vẫn đang chỉnh đốn sắp xếp lại, trên đường nước ngập rất sâu, cũng may cô đang đi xe jeep. Mat Mat thâm thở phào, cũng may lần này bão cũng không lớn, không có bao nhiêu tổn thất.
Mạt Mạt trở lại khu nhà, cậu chiến sĩ trẻ canh gác hỏi:
"Chị dâu, sư đoàn trưởng Trang không sao chứ?"
Mạt Mạt sửng sốt: "Không sao cả, làm sao cậu biết?"
Cậu chiến sĩ trẻ ngượng ngùng cười: "Bọn em nghe nói thôi, trong khu nhà này đang đồn đại đấy, không sao cả là tốt rồi, chị dâu vào đi."
Mạt Mạt không biết nói gì, lúc này chỉ mới qua một thời gian ngắn mà chuyện đã đồn lên tới cổng chính rồi.
Mạt Mạt cảm ơn sau đó trở về nhà, Tiết Nhã và Dương Lâm đang ở trong nhà cô, nhìn thấy Mạt Mạt: "Triều Dương thế nào rồi? Trong khu nhà đang đồn ầm lên này, nói là Trang Triều Dương hôn mê bất tỉnh, có phải thật không?"
Mạt Mạt đổi giày: "Triều Dương không có việc gì, tin tức đồn nhanh thế."
Tiết Nhã: "Tiểu Lưu tới đón cô, hai người lại đứng nói chuyện ở trong sân nên có người nghe được, đương nhiên sẽ truyền đi, chỉ là lời này càng truyền thì càng thay đổi."
Tùng Nhân nói: "Lúc con nghe được thì đã thành cha sắp không xong rồi, làm con hoảng sợ chạy về hỏi An An xem chuyện gì xảy ra."
Mạt Mạt cũng rất bất đắc dĩ, lời đồn này mỗi khi truyền qua một người deu sẽ tăng thêm một chút tưởng tượng của mình, truyền đi, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ mà cũng thành chuyện lớn.
Mạt Mạt nói: "Triều Dương không có việc gì, các bác sĩ nói có thể là mệt mỏi nên vẫn chưa tỉnh, tôi quay về sắp xếp cho bọn Tùng Nhân, thay quần áo rồi quay lại bệnh viện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận