Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 347. Cấm ky 1

Chương 347. Cấm ky 1Chương 347. Cấm ky 1
Cấm ky 1
Khi Mạt Mạt tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối, Trang Triều Dương vẫn luôn ngồi bên giường, anh đỡ Mạt Mạt dậy: "Thế nào rồi em, đỡ hơn chưa?"
Mạt Mạt lắc đầu cười: "Không còn đau nữa, em chỉ hơi đói thôi."
Trang Triều Dương đắp chăn cho Mạt Mạt: "Nằm xuống đi, anh đi lấy mì cho em."
Mạt Mạt ngoan ngoãn nằm chờ Trang Triều Dương đi bưng mì, Trang Triều Dương đi vào, anh kéo bằng một tay, đưa đũa cho Mạt Mạt: "Đây là lần đầu tiên anh làm mì cuộn, không biết hương vị thế nào, em ăn thử đi."
Mạt Mạt cầm đũa gắp: "Chín rồi."
Trang Triều Dương: "Hết rồi hả?"
Mạt Mạt khẽ cười: "Ngon, anh dùng giăm bông làm canh đúng không!”
Trang Triều Dương cầm đữa gắp miếng giăm bông ở dưới sợi mì: "Lưỡi em nhạy bén ghê đấy."
Mạt Mạt hỏi: "Anh ăn chưa?"
Trang Triều Dương trả đũa cho Mạt Mạt: "Em ăn xong anh mới ăn."
Mạt Mạt quá hiểu Trang Triều Dương, chắc chắn anh đã làm một phần mì trắng: "Cùng ăn đi, nếu không em sẽ không ăn." Thấy Mat Mat khăng khăng, Trang Trieu Dương chỉ có thể cầm đũa gắp một miếng: "Thế này được chưa?"
Mạt Mạt cười: "Ừm."
Cảm giác thèm ăn của Mạt Mạt dường như lại giảm đi, rõ ràng cô cảm thấy rất đói, nhưng chỉ sau vài miếng đã no. Trang Triều Dương xác nhận mấy lần Mat Mat đã thực sự no mới cầm lấy bát đổ hết phần mì còn lại rồi ăn.
Trang Triều Dương bưng bát đi ra ngoài, sau đó anh nhanh chóng trở lại, rửa chân rồi vén chăn đi ngủ. Mạt Mạt vươn tay sờ bụng Trang Triều Dương: "Anh mới ăn mì còn thừa của em, đã no chưa?"
"Em thừa hơn nửa bát mì, buổi tối ăn no một nửa là được rồi."
Mạt Mạt ngồi thẳng dậy: "Nhà chúng ta không thiếu lương thực, với cả mấy ngày nữa sẽ có lương thực đầu tháng. Dạo này anh phải huấn luyện, nhất định phải ăn đủ no."
Trang Triều Dương ấn Mạt Mạt đang định xuống giường: "Hôm nay thì thôi, ngày mai anh nhất định sẽ ăn no."
Mạt Mạt không mạnh bằng Trang Triều Dương, cô khit mũi: "Không có lần sau."
"Được, đồng chí Liên Mạt Mạt à, anh có thể hứa được chưa? Ngủ đi!"
Mặc dù Mạt Mạt mới ngủ dậy nhưng mới ăn no nên lại buồn ngủ, cô nép vào lòng Trang Triều Dương và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt nhìn đồng hồ, đã tám giờ, cô chán nản ngồi trên giường. Sao đột nhiên lại ngủ nhiều vậy nhỉ, suy nghĩ hồi lâu cũng không tài nào hiểu ra, cuối cùng cô kết luận là do quá mệt mỏi khi hái nấm.
Chín giờ Tề Hồng đến, ngồi ở trên ghế bắt đầu cười ha hả. Mạt Mạt cầm trái cây sấy khô đi ra, đặt trước mặt Tê Hồng: "Có chuyện gì buồn cười mà khiến cho cô cười đến bây giờ thế."
Te Hồng uống một cốc nước để làm ấm cổ họng, vừa bóc trái cây khô vừa nói: "Chuyện hôm qua của cô đã lan truyền khắp khu nhà rồi, bây giờ mọi người đều biết rằng Ngô Giai Giai là cháu gái của Ngô Mẫn. Mọi người đều suy đoán Ngô Giai Giai muốn ở lại quân đội mới kết hôn với Cảnh Lượng, còn nói bà cô chen chân vào gia đình người khác và cháu gái cũng như vậy. Những tin đồn khó nghe đến mức Ngô Giai Giai bây giờ sợ không dám ra ngoài."
Mạt Mạt: "Ngô Giai Giai không phải là người mà cô đang cười đúng không!"
Tề Hồng gật đầu: "Đương nhiên không phải Ngô Giai Giai, tôi có quen biết cô ta đâu. Tôi đang cười Cảnh Tinh Tinh, vui chết mất, cô không biết sắc mặt cô ta khó coi đến thế nào đâu. Tối hôm qua hai người này đánh nhau, mặt của Cảnh Tinh Tinh bị trầy xước hết rồi."
Mạt Mạt im lặng một lúc: "Tôi nhận thấy hình như cô đặc biệt quan tâm đến Cảnh Tinh Tỉnh, cô ta chọc gì cô à?”
Vừa nhắc đến chuyện này là Tề Hồng nổi giận: "Để tôi nói cho cô biết, tôi từng có một người bạn tên là Tiết Đình. Khi đó tôi không biết rõ về người ta, không biết rằng người ta kết bạn với tôi vì địa vị của cha tôi, sau đó Triệu Hiên đã nói với tôi mà tôi vẫn không tin. Có một lần Tiết Đình nói xấu tôi sau lưng, bị tôi bắt tại trận, hai đứa tôi trở mặt, Tiết Đình không còn là bạn tôi nữa. Ở trong quân đội rất khó khăn, sau đó cô ta móc nối được với Cảnh Tinh Tinh, Cảnh Tinh Tinh vì chuyện này mà thường xuyên châm chọc tôi, nên tất nhiên bọn tôi có thù oán rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận