Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1189. Xin giúp đỡ 1

Chương 1189. Xin giúp đỡ 1Chương 1189. Xin giúp đỡ 1
Cả nhà Mạt Mạt đi mua dụng cụ đánh bắt cá trước, kỹ thuật câu cá của Trang Triều Dương không phải rất lợi hại, nhắc đến câu cá lại nghĩ đến Hướng Tịch, năm đó Hướng Tịch không lớn lắm nhưng lại là cao thủ câu cá.
Trang Triều Dương không phải là không biết, cũng không giả vờ trước mặt bọn nhỏ, chăm chú nghe ông chủ giảng giải điểm mấu chốt, hỏi một vài vấn đề rồi mới mang theo dụng cụ đánh bắt cá rời đi.
Trang Triều Dương lái xe đến bờ biển, bởi vì là cuối tuần, bờ biển có không ít người, có người câu cá, có người nhặt sò hến, còn có bọn nhỏ tự đi đào bảo bối.
Trang Triều Dương mang theo cần câu và thức ăn cho cá, dẫn theo Tùng Nhân tìm được chỗ để câu, trong tay An An cũng cầm cân câu, thằng nhóc đang sững sờ nhìn cần câu.
Mạt Mạt sờ đầu của con trai: "Sao vậy?"
An An sờ lấy cần câu: "Con cầm vào cần câu, cảm giác như bản thân biết dùng vậy."
An An đã trưởng thành nhiều năm như vậy, đối với những ký ức từ bé có chút mơ hồ, những năm này càng lúc càng giống một đứa bé, hôm nay đột nhiên có cảm giác quen thuộc, lông mày nhíu chặt lại.
Mạt Mạt gắng sức xoa tóc của An An, tóc đã bị cô vò rồi: "Bây giờ con nên nghĩ là, làm sao để câu được cá lên, đồ ăn trưa nay dựa vào cần câu trong tay các con đó."
An An đối diện với đôi mắt dịu dàng của mẹ, lông mày giãn ra, vỗ lên ngực: "Con nhất định có thể câu được cá lên."
Tùng Nhân hô to: "Vậy chúng ta so một lần xem ai câu được nhiều hơn."
An An: "So thì so, còn lâu em mới sợ anh."
Trang Triều Dương đã móc xong đồ ăn cho cá: "Vậy bây giờ bắt đầu."
Tùng Nhân a lên một tiếng: "Cha, chờ bọn con một chút."
Mạt Mạt thấy lực chú ý của An An đều đặt trên chuyện câu được cá lên, cười nói: "Cũng tính em và Thất Cân là một, hai chúng ta đi nhặt sò hến."
Trang Triều Dương cười: "Được."
Mạt Mạt mang theo thuổng sắt và thùng nhỏ, dẫn Thất Cân đi về phía bãi cát.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Thời cơ cả nhà Mạt Mạt tới không tệ, đêm qua thuỷ triều lên cao, hiện tại thuỷ triều đã xuống rồi, trên bờ biển lưu lại không ít sò hến và cá nhỏ.
Mạt Mạt và Thất Cân không đến chỗ có nhiều người, lựa chọn một chỗ tương đối ít người.
Mạt Mạt cũng là người đã từng đến biển, mặc dù là đã rất nhiều năm trước, nhưng vẫn còn có chút ký Ức.
Thất Cân tò mò nhìn hố nước, Mạt Mạt dặn dò: "Đi theo bên cạnh mẹ, không được nhặt cua, nó kẹp vào tay là mất tay luôn đấy."
Thất Cân nhìn chằm chằm mẹ, Mạt Mạt cảm thấy cô bị con trai khinh bỉ.
Mạt Mạt ngồi xuống nhặt những thứ mình thích ăn, Mạt Mạt tới là đã muộn rồi, có người đã xách theo một cái giỏ đầy đi về.
Mạt Mạt cũng không vội, nhà bọn họ chủ yếu tới để chơi.
Hai tiếng, Mạt Mạt thu hoạch cũng không tệ lắm, đã đầy cái thùng nhỏ, cả một thùng đầy sò hến.
Những thứ khác Mạt Mạt không nhặt, nhà cô tương đối yêu thích sò hến, nấu canh, xào lăn, hay hấp bọn nhỏ đều thích ăn.
Lúc Mạt Mạt dẫn theo Thất Cân trở lại bên cạnh Trang Triều Dương, thùng câu cá vẫn rỗng tuếch như cũ.
Trang Triều Dương ngồi trên mỏm đá: "Câu ở biển thật không dễ dàng, chúng ta không có kinh nghiệm về loại này, muốn câu được cá chỉ có thể dựa vào vận may, có thể thấy, hôm nay nhà ta vận may không tốt lắm."
Mat Mạt ngồi xuống: "Câu ở biển chia theo mùa vụ, còn có liên quan đến thuỷ triều, rất khó để nắm trong tay, thời gian không còn sớm nữa, nếu không được con nào thì đến chợ hải sản mua cá thôi, sắp đến trưa rôi."
Trang Triều Dương nói: "Được."
Cả nhà Mạt Mạt hôm nay không có vận may, ngay cả một con cá nhỏ cũng không có, tiếc nuối thu dọn dụng cụ bắt cá đến chợ hải sản.
Mạt Mạt mua được cá mú, ở niên đại này hải sản không giống đời sau, đánh bắt quá độ, hiện tại hải sản vẫn rất phong phú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận