Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 623. Bí mật 1

Chương 623. Bí mật 1Chương 623. Bí mật 1
Liên Thu Hoa thấy Tùng Nhân trước, cậu bé chạy tới, cô ta mới chú ý tới Liên Mạt Mạt, hai tay xách theo đồ dừng bước, cô ta và Liên Mạt Mạt nhất định là trời sinh xung khắc nhau, như này mà cũng có thể gặp được.
Liên Thu Hoa hít sâu một hơi, lần này cô ta nhất định phải mang Hướng Tịch đi, ra vẻ một người mẹ hiền đi đến bên cạnh Hướng Tịch: "Tiểu Tịch, mẹ tới thăm con."
Hai lỗ tai Hướng Tịch giật giật, cũng không ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm mặt sông đang lưu động, không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.
Mạt Mạt cảm giác, Liên Thu Hoa đang không cố ý nhìn cô, Mạt Mạt ôm Tùng Nhân ngồi, ánh mắt rơi trên người Liên Thu Hoa, nhìn xem Liên Thu Hoa có thể làm ra chuyện gì.
Liên Thu Hoa vô cùng kiên nhẫn, Hướng Tịch không trả lời, Liên Thu Hoa lại ngồi ở một bên tự mình nói, nói rằng cô ta nhớ Hướng Tịch cỡ nào, nhớ thương Hướng Tịch cỡ nào.
Cần câu của Hướng Tịch động đậy, Hướng Tịch cầm cần câu, không vội vã kéo cá, lấy cần câu đong đưa, cho đến khi con cá bị lắc choáng váng, mới dùng sức kéo lên, phương pháp này là Hướng Tịch học được của người trong thôn, rất có tác dụng, cậu học xong, ông nội mới yên tâm để cho cậu đi câu cá.
Hướng Tịch cũng sợ bị kéo xuống dưới sông, cá quá lớn cậu sẽ không kéo lên, sẵn sàng để mất cả cán, cũng không muốn bị kéo xuống sông mà mất mạng, cậu tiếc mạng, cậu phải báo đáp thật nhiều người, phải dưỡng lão cho ông nội, cho nên cậu phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Con cá này rất lớn, nặng phải hai cân, Hướng Tịch thuần thục ném vào trong giỏ cá, lại treo lên một con giun quăng xuống dưới sông.
Mạt Mạt vẫn luôn nhìn Liên Thu Hoa, tay phải cô ta nắm lấy đám cỏ bên người, cỏ đã bị bẻ gãy, như này là sắp hết kiên nhẫn rồi.
Liên Thu Hoa phải về trên trấn: "Hướng Tịch, hôm nay mẹ tới đón con về trên trấn, sau này ở cùng với mẹ có được không?”
Nếu như vừa rồi Hướng Tịch không nghe dì Mạt Mạt kể về tình hình của mẹ thì nói không chừng cậu đã bị mẹ làm cảm động, nhưng bây giờ, tâm Hướng Tịch nguội lạnh rồi, một chút nhiệt độ cũng không có: "Con sẽ không về cùng với mẹ, năm đó mẹ vứt bỏ con, coi như năm đó con chết rồi."
Liên Thu Hoa ngẩng đầu nhìn Liên Mạt Mạt, nhất định là Liên Mạt Mạt đã nói gì đó, cô ta biết, xưa nay Liên Mạt Mạt không đến đại viện của nhà nước, cô đến đại viện của nhà nước nhất định là không có chuyện gì tốt.
Mạt Mạt lạnh mặt: "Cô nhìn tôi làm gì? Nếu như cô thật tâm nhớ Hướng Tịch, thì đã sớm đi rồi? Bốn năm này, cô đã đến liếc nhìn Hướng Tịch một chút hay sao? Đã cho đứa nhỏ này một bộ quần áo hay sao? Liên Thu Hoa, làm người phải có lương tâm, lương tâm của cô đã mất rồi, cũng đừng đến phá hoại Hướng Tịch nữa."
Liên Thu Hoa hừ một tiếng: "Liên Mạt Mạt, tôi đang nói chuyện với con trai tôi, cô có tư cách gì mà xen vào, cô quản rộng quá rồi đấy."
Mạt Mạt cười nhạo: "Việc này tôi muốn nhúng tay vào thì cô có thể làm gì được tôi?"
Sắc mặt Liên Thu Hoa vì bực bội mà đỏ bừng, cô ta không thể làm gì Liên Mạt Mạt, thân phận chênh lệch đã kéo dài, thân phận của cô ta và Liên Mạt Mạt không ngang bằng, Liên Mạt Mạt có ông ngoại lợi hại, cô ta không có cái gì cả.
Mạt Mạt lạnh lùng nhìn Liên Thu Hoa, cô còn lâu mới rảnh để mà nhắc nhở Liên Thu Hoa, tay Mạt Mạt lại ngứa ngáy, thật nhiều năm không đánh Liên Thu Hoa rồi.
Liên Thu Hoa thấy Mạt Mạt duỗi tay, sắc mặt thay đổi: "Cô muốn làm gì?"
Mạt Mạt kinh ngạc, Liên Thu Hoa che mặt lại, còn nhớ rõ từng bị cô đánh à.
Liên Thu Hoa thấy bọn nhỏ đều đang nhìn mình, cảm giác vô cùng mất mặt, giống như cô ta sợ Liên Mạt Mạt vậy, đen mặt nhìn Hướng Tịch: "Con không theo mẹ đi, có phải là muốn làm con trai của Liên Mạt Mạt? Mẹ nói cho con biết, con đừng có nằm mơ. Con cho rằng Liên Mạt Mạt đối đãi với con thật lòng à, cô ta cũng chỉ thương hại con, con chính là một con sâu đáng thương, nếu như cô ta thật tâm thích con, điêu kiện của cô ta tốt như vậy, vì sao không thu nhận nuôi dưỡng con, con tỉnh mộng đi, bây giờ lập tức đi theo mẹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận