Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1684. -

Chuong 1684. -Chuong 1684. -
Tôn Nhụy rất anh minh, nhân cơ hội Lý Thư uống say trong buổi tiệc chúc mừng, đã kí tiếp hợp đồng với Lý Thư, là hợp đồng năm năm.
Nghe nói Lý Thư sau khi tỉnh rượu rất tức giận, đáng tiếc, có tức giận cũng vô dụng, hợp đồng đã kí xong xuôi rồi, Tôn Nhụy chính là muốn ép khô Lý Thul
Lý Thư cũng là kẻ thông minh, biết được hai kịch bản liên tiếp hơi có bất thường, sau đó liền thu liễm lại, liên tục viết mấy kịch bản đối phó, Tôn Nhụy vẫn chưa phát hiện ra gì, còn khiến Tôn Nhụy kể với Mạt Mạt, Lý Thư là kẻ có tài.
Mat Mat cười hỏi,"Sang năm thì sao? Phim tiên hiệp quay xong rồi, còn quay gì nữa?"
Tôn Nhụy ho một tiếng,"Phim đạo đức gia đình, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, kích thích thần kinh của khán giả."
"Giỏi nhai, cái này mà cũng nghĩ ra được, mấy năm nay bởi vì nguyên nhân sinh con một, lại có những tư tưởng trọng nam khinh nữ, mâu thuẫn những năm qua càng ngày càng sâu, ra phim nhất định sẽ rất hot!"
Tôn Nhụy cười hi hì "Chỉ sợ đến lúc đó khắp nơi chửi mắng thôi."
"Tác phẩm hay thì phải chịu khen ngợi và phê bình." Tôn Nhuy'Noi cũng đúng."
Mạt Mạt và Tôn Nhụy tám chuyện, Trang Triều Dương đứng dậy lên lầu, Trang Triều Dương thực sự không có chuyện gì để nói với Tôn Nhụy, hai người không hợp nhau.
Giờ cũng đã ba năm trôi qua, Tôn Nhụy cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, những năm qua đầm mưa dãi nắng quay phim, cho dù có chăm sóc thì da dẻ cũng không tốt, không chăm sóc tốt được như Mạt Mạt.
Ba năm rồi, Tôn Nhụy cũng không tìm ai, Mạt Mạt nhìn nếp nhăn bên mắt Tôn Nhụy, lại lần nữa nhắc tới,"Em thực sự không định tìm nữa à?"
Tôn Nhụy giơ tay,Dừng lại, đề tài này không được phép nhắc tới nữa, em thực sự không chuẩn bị tìm nữa, em thực sự cảm thấy bây giờ rất tốt, chị cũng đừng lo lắng cho em."
Mat Mạt,"Chị có con có chồng, con rời nhà đi học chị cũng cảm thấy cô đơn nữa! Huống hồ em, nếu như em không thích đàn ông thì nhận nuôi một đứa con, cho dù sau này để em dưỡng già cũng tốt."
Lúc này Mạt Mạt nhắc đến con cái, Tôn Nhụy không chống đối nữa, những năm qua Tôn Nhụy cũng nghe được không ít người khuyên nhủ, cũng dần dần có ý với con cái.
Tôn Nhụy liếc mắt thấy Đại Song, lời đến biên miệng lại nuốt vào, cười gọi Đại Song vào nhà.
Mạt Mạt cũng không tiếp tục đề tài này nữa, đứng dậy đi xem chị dâu Tôn nấu gì cho bữa tối! Đại Song ba năm qua đã chết tâm với việc nhận nuôi rồi, hôm nay nghe đến trẻ con thì trái tìm đã chết lại sống dậy, đè nén sự kích động lại, gọi một tiếng Mạt Mạt, ngồi xuống bên cạnh Tôn Nhụy.
Mạt Mạt là ai chứ, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, cô cũng không quản được nhiều như vậy.
Đại Song mấy năm nay cũng lộ diện, hát mấy bài hát, rất được các bạn nhỏ yêu thích.
Đại Song mới học cấp hai, hát nhạc thiếu nhi mới đúng, nếu như hát về tình yêu nọ kia mới kì lại
Tôn Nhụy tận tâm bồi dưỡng Đại Song, Đại Song quả thực là một ca sĩ hạt giống, Mạt Mạt có lúc sáng sớm cũng có thể nghe thấy tiếng Đại Song luyện thanh nữa!
Đại Song thấy cô Liên đi vào bếp, thở phào nhẹ nhõm, cô bé khá là sợ cô Liên, cô Liên giống như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô bé vậy, mỗi lần cô bé đều không muốn tới, nhưng tổng giám đốc Tôn lại không đến nhà cô bé, cô bé chỉ đành tới đây.
Cô bé cũng coi như có chút tiếng tăm, nhưng cô bé vẫn ghen tị với Mễ Mễ, Mễ Mễ ấy vậy mà không nói không rằng ra nước ngoài du học rồi, lại còn đi học chuyên nghiệp nữa, lúc nghe thấy tin tức, cô bé tức đến mức đập vỡ cốc chén, cảm thấy ông trời không công bằng.
Cô bé chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân, nói với bản thân mình, cô bé nhất định có thể trở thành một ca sĩ nổi tiếng, đến lúc đó sẽ không cần hâm mộ Me Mê nữa.
Đừng thấy Tôn Nhụy lười nhác, nhưng từ lúc đáy mắt Đại song chuyển động là đã có thể biết được Đại Song đang nghĩ cái gì rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận