Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 554. Sinh rồi 2

Chương 554. Sinh rồi 2Chương 554. Sinh rồi 2
Sinh rồi 2
Tùng Nhân đi tắm cứ như đi đánh nhau, nó rất thích nước, lúc chưa đầy tháng thì không biết đạp bơi, bây giờ thì hay rồi, hai chân đạp loạn xạ, còn biết la hét, đá nước vào người Trang Triều Dương. Mạt Mạt ôm lấy nó, nó còn không muốn, mỗi lần tắm xong sẽ gào rú.
Mat Mat lau người cho Tùng Nhân: "Thằng nhóc này hét lớn tiếng thật đấy, Đại Mỹ nói cô ấy ở dưới lầu cũng có thể nghe thấy tiếng nó khóc."
Trang Triều Dương mỉm cười: "Giọng to mới tốt, sau này hô khẩu hiệu sẽ rất vang."
Mạt Mạt trợn mắt: "Nó còn chưa được ba tháng mà anh đã muốn nó đi bộ đội à?"
"Tất nhiên con trai anh sẽ trở thành bộ đội."
Mạt Mạt không nói nên lời: "Anh bây giờ giống như anh rể vậy, em nói cho anh biết, khi nào con lớn anh không thể ép buộc nó, nếu không em sẽ liều với anh"
"Anh biết rồi."
Nghe câu trả lời qua loa, Mạt Mạt biết Trang Triêu Dương không hề quan tâm, bây giờ con vẫn còn nhỏ, tranh cãi chuyện này cũng chẳng ích gì, để sau này nói sau.
Tiền Y Y sinh con vào sáng hôm sau, không ai ngờ rằng cái bụng trông bình thường của Tiền Y Y lại sinh hai đứa, sinh đôi hai đứa con trai.
Theo miêu tả của Trang Triều Dương thì Đổng Hàng đi như gió, rất giỏi khoe khoang, đắc ý trước mặt Trang Triều Dương, ông đây rất giỏi, sinh hai đứa con cùng một lúc.
Trang Triều Dương trở ve khinh thường Đổng Hàng với Mạt Mạt: "Sinh hai đứa con quá nguy hiểm, nghe nói sinh cả một đêm, sinh một đứa vẫn tốt hơn, an toàn."
Mạt Mạt gật đầu, trình độ y tế ở thời đại này không tiên tiến như tương lai, sinh nhiều con quả thực rất nguy hiểm. Khi Mạt Mạt nghĩ đến cảnh Y Y sinh con cả đêm, cô chợt run rẩy.
Mạt Mạt cảm thấy không đúng: "Không phải sinh đôi thường sinh non sao? Cô ấy bị sao vậy?"
Trang Triều Dương nói: "Đổng Hàng nói vì mang thai đôi nên đã kiểm tra sai, Tiền Y Y sinh ở tuần thứ ba mươi bảy, đó là điều bình thường."
Mạt Mạt vỗ về Tùng Nhân: "Với trình độ y tế hiện tại, sinh một đứa vẫn tốt hơn."
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừ."
"Mà này, hai đứa trẻ thế nào rồi?"
"Cũng không tệ lắm, đứa lớn hai cân, đứa nhỏ hơn một cân tám."
"Có vẻ như Y Y phải nằm viện một thời gian rồi."
"Ừ, ngủ đi vợ, đã muộn rồi."
"Vâng." Ngày hôm sau ăn sáng xong, Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm thu dọn đồ đạc lên núi, lần này Mạt Mạt không cần chuẩn bị gì cả, Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm đã sắp xếp ổn thoả.
Thanh Nghĩa nhấc cái gùi lên: "Chị, sau vụ thu hoạch chúng em sẽ trở lại."
"Được, trên đường hai đứa trở vê cẩn thận một chút."
"Vâng ạ.”
Mộng Nhiễm vác một túi đồ: "Chị, bọn em đi đây."
"Ừ, chị không tiễn bọn em nữa."
Thanh Nghĩa: "Vâng."
Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm rời đi, trong nhà yên tĩnh trở lại, Mạt Mạt ôm Tùng Nhân: "Chỉ còn hai mẹ con mình thôi, không biết khi nào bà ngoại của con mới tới."
Tùng Nhân ngáp, nó nghe không hiểu và muốn đi ngủ.
Mạt Mạt dỗ Tùng Nhân ngủ, cô cũng buồn ngủ nên vòng tay ôm Tùng Nhân đi ngủ.
Mạt Mạt đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy có người gõ cửa, hết tiếng này đến tiếng khác. Mạt Mạt vội vàng bò dậy: "Ai đó!"
Điền Tình đáp lại: "Mẹ."
Mạt Mạt vội vàng mở cửa, vui vẻ nói: "Mẹ."
Điền Tình ôm một cái túi nặng trịch đi vào, Mạt Mạt sững sờ: "Mẹ, không có bộ đội dẫn mẹ đi, làm sao mẹ vào được thết”
Điền Tình ngồi trên ghế và quạt gió: "Mẹ vừa rời khỏi Bình Trấn thì bắt gặp một chiếc xe quân sự, hỏi mẹ đi đâu rồi đưa mẹ đến đây. Sĩ quan trên xe đã đăng ký cho mẹ, còn đưa mẹ đến cổng khu nhà đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận