Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1431. Động Cơ 1

Chương 1431. Động Cơ 1Chương 1431. Động Cơ 1
Mạt Mạt gọi điện thoại qua đó, Trương Ngọc Linh vừa thấy lái xe trở về,"Đợi một chút để mẹ hỏi lái xe.”
Mạt Mạt dạ một tiếng, Trương Ngọc Linh rất nhanh đã quay lại,"Ông Ngô nói là gặp Tùng Nhân và An An ở công lớn nên Thất Cân và Mễ Mễ xuống xe luôn.”
Trái tìm lo lắng của Mạt Mạt trở nên nhẹ nhõm hơn, chỉ cần các con xuống xe trước cổng lớn thì sẽ không có chuyện øì,"Cảm ơn mẹ nuôi, con cúp máy trước đây."
Trương Ngọc Linh. Được."
Mat Mat cúp điện thoại rồi đứng dậy,'Mấy đứa về rồi, chắc là đang trên đường về, chúng ta ra đó đón chúng nó luôn đi."
Trang Triều Dương nghe thấy lời của Trương Ngọc Linh, nhíu mày/'Ông Ngô đã về nhà rồi mà đường về cũng mất hơn nửa tiếng, mấy đứa này có bò thì cũng bò ve đến nhà rồi chứ."
Mạt Mạt lo lắng,'Mấy đứa này đi đâu rồi?"
Trang Triều Dương nhấc điện thoại gọi cho cảnh vệ ngoài cổng,'Tiểu Lý, cậu có gặp mấy đứa Tùng Nhân không?”
Tiểu Lý nói,"Gặp rồi ạ, mấy đứa bé không vào đại viện mà lại đi rồi."
Trang Triều Dương kìm nén nỗi giận, giờ đã mấy giờ rồi mà thăng lớn không đưa các em vê nhà, Trang Triều Dương vừa mới muốn cúp điện thoại thì Tiểu Lý vội nói: "Thủ trưởng đừng cúp điện thoại, con trai út của anh về rồi a."
Tim Trang Triêu Dương đập thình thich, lúc này Thất Cân đã túm lẫy điện thoại, cậu nhóc cũng không khóc, vẫn rất bình tĩnh, chỉ là chạy nhanh quá nên thở phò phò,"Cha, cha, chị Mễ Mễ bị người ta bế đi rồi, cha, cha mau tới đi!"
Trang Triều Dương liền lập tức biết đã xảy ra chuyện rồi,"Được, cha lập tức qua đó, con ở cổng đợi cha."
Mạt Mạt nghe không rõ ràng, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trang Triều Dương thì cũng biết xảy ra chuyện rồi,"Triều Dương xảy ra chuyện gì vậy?"
Trang Triều Dương kéo vợ đi ra đi giày rồi nói với Chu Dịch,"Hôm nay không đi ăn cơm được rồi, ngày mai em tới tìm anh."
Chu Dịch hỏi,'Xảy ra chuyện gì rồi, có cần anh giúp không?”
Trang Triều Dương đã đi xong giày,"Không cần đâu, em có thể giải quyết."
Trang Triều Dương kéo Mạt Mạt đi, được rồi, cửa cũng không cần khóa, Chu Dịch ngây ra nhìn hai vợ chồng lên xe, giờ anh về hay là ở đây trông nhà cho hai vợ chồng?
Chu Dịch quét mắt nhìn căn nhà một lượt, tuy rằng đại viện là nơi an toàn nhất, nhưng anh ấy không dám đi, được rồi, anh ấy vẫn nên giúp trông nhà vậy.
Chu Dịch xoa cái dạ dàng kêu òn ọt, cởi áo khoác ra tự mình ra tay thôi!
Mạt Mạt lên xe rồi mới biết Mễ Mễ bị người ta bế đi, đến cổng lớn, Thất Cân đang ngồi xổm ở cổng lớn!
Trang Triều Dương mở cửa xe, bế con út lên, Mạt Mạt vội hỏi,'Sao Mễ Mễ lại bị người ta bế đi? Anh cả anh hai của con đâu?"
Thất Cân trước mặt người ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng trước mặt cha mẹ thì không cần gồng nữa, khóc oa lên,'Vốn chị Mễ Mễ dắt con đi đằng sau, bỗng nhiên có hai người xông ra, xông vào con, chị Mễ Mễ đẩy con ra, anh cả phản ứng lại, đánh nhau với người kia, anh hai thì gọi người, mọi người xung quanh xúm lại, hai người đó thấy không hay liền tóm chị Mễ Mễ lên xe chạy mấy, anh cả đuổi theo rồi, anh hai đi báo công an, con chạy về tìm cha."
Từ lúc Mạt Mạt nghe thấy nhằm vào Thất Cân thì đầu nổ ầm một tiếng, tim trực tiếp vọt lên cổ họng, bế Thất Cân lên rồi lau nước mắt cho con.
Trang Triều Dương tức giận bừng bừng, nộ khí xung thiên, giống như con sư tử tức giận, Mạt Mạt nhìn thấy gân xanh trên tay Trang Triều Dương, giống như muốn bóp nát vô lăng vậy.
Trong lòng Mạt Mạt cũng lo lắng không thôi, vội nắm lấy tay Trang Triều Dương,"Đi đồn cảnh sát tìm An An trước, Tùng Nhân chắc là không đuổi được quá xa, đợi Tùng Nhân tin tức của Tùng Nhân." Trang Triêu Dương ừ một tiếng, vừa lái xe vừa suy nghĩ xem người ra tay có thể là những ai.
Mạt Mạt vỗ về Thất Cân, nhưng trong lòng lo lắng không thôi, cô coi Mễ Mễ như con gái ruột, giờ Mễ Mễ còn cứu Thất Cân, lòng cô thấp thỏm, đứa bé Mễ Mễ đừng chịu khổ sở gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận