Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1195. Hứng thú 1

Chương 1195. Hứng thú 1Chương 1195. Hứng thú 1
Mạt Mạt nhìn lại, lại là Dương Tuyết, Mạt Mạt nhíu mày, Dương Tuyết có thể đi vào, đây là có người dẫn đường, thật sự có người thích nhìn thấy nhà họ Dương ồn ào mà.
Dương Tuyết thấy Mạt Mạt nhìn chằm chằm cô ta, kéo lấy góc áo, cô ta đã sớm có chú ý tới nữ chủ nhân nhà này, thấy dịu dàng với trẻ con, tâm địa nhất định yếu đuối.
Dương Tuyết thấy Mạt Mạt mặc váy dài, lại nhìn bản thân một chút, vẫn còn có chút tự ti, nhưng sau đó lại ưỡn thẳng người, cô ta là con gái nhà họ Dương, chỉ cần trở về nhà, cô ta cũng có thể có được những thứ này.
Mạt Mạt không muốn để ý đến Dương Tuyết, người bán đứng cha mẹ mình, Mạt Mạt chán ghét từ tận đáy lòng.
Mạt Mạt kéo áo Vương Thanh, sau đó nói: "Chị dâu, hình như đứa nhỏ dậy rồi, em về nhà trước đã."
Vương Thanh: "Đứa bé còn nhỏ như thế, đừng để bị ngã khỏi giường, mau vào xem."
Lòng bàn chân Mạt Mạt và Vương Thanh giống như bôi dầu, vào nhà nhanh như một làn khói, ngay cả cơ hội phản ứng Dương Tuyết cũng không có, trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại.
Vào nhà rồi, Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa: "Sao Dương Tuyết lại tới tìm em nhỉ?" Vương Thanh: "Cho rang là em không biết cô ta thôi, không phải hôm qua cô ta nhập viện rồi à? Sao hôm nay lại xuất viện rồi?"
Mạt Mạt rót cho Vương Thanh một chén trà hoa: "Như vậy cô ta mới có thể tranh thủ được sự đồng tình. Chị xem băng gạc trên trán đều thấm máu kìa."
Vương Thanh: "Em mà không nói thì chị thực sự không chú ý tới, về sau em cách xa cô ta một chút, chớ đáp lời với cô ta, tránh cho cô ta thật sự dựa dẫm vào em.”
Mạt Mạt: "Chị dâu yên tâm đi, trong lòng em nắm chắc."
Vương Thanh: "Chúng ta không nói tới cô ta nữa, nói chuyện vịt ngâm tương đi."
Mạt Mạt nói suy nghĩ của mình cho Vương Thanh, cô ấy cười: "Có thể giúp đỡ lính giải ngũ thì quá tốt rồi, anh Vương nhà chị vì chuyện này mà buồn phiền muốn chết, nếu như quả thực thành sự thật, anh ấy nhất định sẽ sướng đến phát điên."
Mat Mat cười khẽ một tiếng: "Vậy chị dâu tự lên kế hoạch, xem cụ thể sẽ làm như thế nào!"
Vương Thanh xấu hổ: "Chị cũng không sợ em chê cười, nhà chị đời đời kiếp kiếp đều là nông dân, không có ai kinh doanh, chuyện buôn bán này chị thực sự không hiểu, hôm nay chị cũng da mặt dày, em nói nhiều như vậy nhất định hiểu, nói với chị một chút kế hoạch như thế nào!"
Mạt Mạt cười: "Nếu như chị dâu không chê, em xin trình bày chút kém cỏi của mình." Vương Thanh: "Em đừng có ma bêu xấu chị nhá, mau nói cho chị một chút xem làm như thế nào?"
Mạt Mạt: "Được, chị chờ em đi lấy bút, viết lại những điều đã nói, tránh việc quên mất."
"Vẫn là em suy nghĩ chu đáo, được, được."
Mạt Mạt cầm giấy bút, vừa viết vừa nói: "Em đề nghị làm thẳng thành cửa hàng, em đưa vịt ngâm tương chị làm cho cha nuôi, ông ấy có thể giúp tuyên truyền, chỉ cần làm tuyên truyền, không lo không có nguồn tiêu thụ, nhưng bây giờ chủ yếu là, thành phẩm, còn có nguồn cung cấp vịt, em có lòng tin với tay nghề của chị dâu, không lo chuyện bán."
Cái miệng của Mạt Mạt đã coi như là cấp bậc sư phụ ăn hàng rồi, cô ăn thấy ngon, nhất định không sợ không có ai mua.
Vương Thanh hỏi: "Mở cửa hàng cần bao nhiêu tiền?"
Trong nhà Vương Thanh không có bao nhiêu tiền, cô ấy thật sự sợ không có nhiều tiền để mở cửa hàng như vậy, tiền lương của chồng cao, nhưng mấy năm trước phải giúp đỡ gia đình, em trai em gái trong nhà đều đã lập gia đình, con cái cũng lớn, tiêu xài cũng nhiều.
Mạt Mạt hiểu rõ bên này đều là nghe cha nuôi nói: "Cha nuôi em nói, cửa hàng bình thường thì rẻ hơn, một năm 600 đồng, nếu như chị chê đắt, có thể thuê một cái rẻ ở gần đại viện, không phải bên này của mình sắp thành lập vùng mới giải phóng sao? Vùng mới giải phóng xây lên, bên này sẽ có thêm người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận