Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1101.-

Chương 1101.-Chương 1101.-
Mạt Mạt thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, trong mắt hai người bọn họ, Nguy Vĩ cũng không phải vàng, mà chính là mỏ kim cương.
Nguy Vĩ thấy Mạt Mạt cười, đều là người hơn ba mươi tuổi rồi, nét mặt thoáng hiện ra sự uất ức: "Loại cảm giác này thật khó chịu, người khác biết tương lai của mình."
Mạt Mạt thấy Nguy Vĩ thật đáng thương, bây giờ không chỉ có Hướng Hoa theo dõi anh ta, ngay cả Phạm Đông cũng theo dõi anh ta, cũng may Nguy Vĩ vẫn là Nguy Vĩ như cũ.
Mạt Mạt cũng không cho rằng, Phạm Đông đoạt cơ duyên của Nguy Vĩ là không cần trả lại.
Mạt Mạt an ủi Nguy Vĩ: "Được rồi, đừng nghĩ đến bọn họ nữa, bây giờ anh là người bận rộn rồi."
Quả thực Nguy Vĩ là người bận rộn, anh ta phải nhập thiết bị, phải kết thân với người khác, bây giờ cũng là bạn anh ta đang trông coi, học kỳ này anh ta phải xin nghỉ một thời gian dài.
Mạt Mạt và Nguy Vĩ đến nhà hàng rồi, Triệu Phong vội vàng đứng dậy: "Nhanh ngồi, nhanh ngồi, chỉ còn thiếu một món cuối cùng nữa thôi."
Mạt Mạt và Bàng Linh ngồi xuống, nhà hàng này là ngon nhất ở bên cạnh trường, môi trường yên tĩnh, không phải của mấy người Hướng Hoa mở.
Mạt Mạt nhìn Nguy Vĩ, Hướng Hoa điều tra Nguy Vĩ, anh ta cũng nhìn chăm chăm Hướng Hoa, Hướng Hoa trở thành vấn đề trong lòng Nguy Vĩ, bây giờ Phạm Đông xen ngang vào chuyện của Nguy Vĩ, sau này Phạm Đông sẽ hối hận vì ngày hôm nay.
Triệu Phong gọi không ít đồ ăn, mặc dù bọn họ rất cần tiền, nhưng bữa ăn cảm ơn thì không thể keo kiệt được, đây là vấn đề thể diện.
Bàng Linh ngồi xuống nói đùa với Nguy Vĩ: "Nếu như về sau anh lại thiếu tiền, có thể đến chợ mua bán đồ cổ để tìm đồ cổ."
Nguy Vĩ xua tay: "Đừng nhắc đến nữa, bây giờ mới được mấy năm, trong chợ đồ cổ toàn là hàng nhái, có lúc ngồi xổm cả tuần trời cũng không mua được đồ thật, bây giờ thị trường đồ cổ phát triển, mọi người lại không ngốc, sẽ không giống như lúc vừa bắt đầu, không thèm để ý mấy thứ đồ cổ trong nhà."
Tình hình Nguy Vĩ nói là thật, bây giờ có rất nhiều người nước ngoài đều thích đồ cổ, nên đã kéo theo giá đồ cổ đi lên, người đi thu đồ cổ cũng không thu được ở trong nhà, vì để lừa gạt người nước ngoài, hàng nhái sẽ nhiều hơn.
Nguy Vĩ chủ yếu là mời cơm để cảm ơn, không nói đến chuyện nhà máy một chút nào, hàn huyên một lúc anh ta thấy phát triển, Nguy Vĩ nói: "Nếu có cơ hội mấy người nhất định phải đến đặc khu kinh tế bên cạnh thành phố Z, chính là thị trấn Ngô lúc đầu, hiện tại đã có sự thay đổi lớn rồi, bây giờ mới chưa đến hai năm, tất cả các toà nhà đều đã dựng lên, mười mấy tầng ấy, còn có nhà lầu, phải rồi, năm nay sắp xây ben cảng mới nữa."
Mạt Mạt cười: "Năm nay nhất định tôi phải đến nhìn xem."
Năm nay Mạt Mạt không cần về Dương Thành ăn Tết.
Mùa hè ông bà nội sẽ đến, sau đó sẽ ăn tết ở thủ đô.
Kỳ nghỉ đông năm nay Mạt Mạt dự định đến thành phố Z, mùa hè cô không muốn đi, mặc dù bây giờ thời tiết không nóng bằng tương lai, nhưng mùa hè ở thành phố Z cũng rất đòi mạng, với lại con còn nhỏ, đi đi lại lại sẽ sinh bệnh.
Ăn cơm trưa xong, Mạt Mạt quay về đi học, chớp mắt đã đến ngày quốc tế lao động.
Năm nay, ngày quốc tế lao động vô cùng vui mừng, không chỉ bởi vì là ngày lễ, còn có được nhận khoán ruộng đất trước thời hạn, sớm trước hai năm so với đời trước.
Bây giờ Mạt Mạt đã không thể dùng những ký ức của đời trước để nhìn đời này nữa, tương lai của đời này sẽ như thế nào, Mạt Mạt không phán đoán được.
Nhận khoán ruộng đất đã công bố từ lâu, cả nước đều hoạt động, Thanh Nghĩa mượn ngày mùng 1 tháng 5 được nghỉ, trở về Dương Thành, không chỉ xem tiến độ sửa đường, còn trở về để nhận khoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận