Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1784. -

Chương 1784. -Chương 1784. -
Trang Triều Dương cảm thấy cả người đều có sức lực, kéo vợ ra ngoài.
Thẩm Triết và Triệu Hiên vẫn luôn chờ ở cửa ra vào, thấy gương mặt của hai vợ chồng, lông mày mang theo sự vui mừng, giọng điệu của bọn họ tràn đầy vui sướng: "Không phải à?"
Mạt Mạt gật đầu liên tục: "Không phải, không phải An An, cổ tay An An có vết bớt, không phải An An."
Thẩm Triết và Triệu Hiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó cau mày: "Nếu đã không phải là An An, làm sao lại có thẻ học sinh của An An, An An đã đi đâu rồi?"
Mạt Mạt và Trang Triều Dương thay quần áo, trừ độc rửa tay, mọi người lại đi.
Giờ này còn chưa có người đi làm, mấy người cũng không đợi, về quán trọ trước.
Hiện tại An An không việc gì, nhưng tha ở trong lòng là An An đã đi đâu, cả đoàn người đều giấu nghi vấn này ở trong lòng, về tới quán trọ.
Thẩm Triết về nhà trước, Mạt Mạt và Trang Triều Dương thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hai người vê phòng ngủ cởi quân áo ra lên giường nghỉ ngơi.
Bởi vì không phải An An, hai vợ chồng đã thoải mái hơn không ít, giày vò một đêm thực sự quá mệt mỏi, ngả xuống là ngủ mất, chín giờ sáng cũng chưa tỉnh, Mạt Mạt bị điện thoại gọi tới đánh thức, trợ lý gọi điện thoại tới.
Mạt Mạt thấy bọn nhỏ còn đang ngủ, cầm điện thoại di động mặc áo khoác ra ngoài ban công nghe: "Tôi có việc ở thủ đô, cuộc họp hôm nay tiến hành như thường lệ, ghi chép lại cuộc họp, văn kiện thì chờ tôi về xử lý."
"Được, tổng giám đốc Liên."
Mat Mat lại bàn giao vài câu, lúc này mới cúp điện thoại, Mạt Mạt lại gọi cho Triệu Long, Triệu Long vẫn luôn chờ điện thoại!
Mạt Mạt nói: "Hôm nay cậu đi làm việc trước đi, xong xuôi rồi thì về thẳng công ty, tôi phải ở thủ đô mấy ngày, công ty giao cho cậu và Tào Phi."
Lỗ tai Triệu Long giật giật, giọng điệu của tổng giám đốc Liên không có đau thương, xem ra thi thể không phải cậu hai, nhẹ nhàng thở ra, mặc dù vành mắt đã xanh đen, nhưng có tỉnh thần rất nhiều: "Được tổng giám đốc Liên."
Mạt Mạt cúp điện thoại, bây giờ mới khe khẽ trở vê phòng ngủ, Trang Triều Dương đã tỉnh, Trang Triều Dương ngồi dậy, mặc quần áo: "Anh đến cục công an trước, tìm hiểu rõ chút tình hình."
Mạt Mạt nhìn bọn nhỏ, cởi áo khoác lên giường: "Em không đi được phải trông bọn nhỏ."
Trang Triêu Dương: "Được, đợi bọn nó dậy thì nhớ ăn cơm, cơm trưa không cần chờ anh trở lại, có chuyện gì, thì anh gọi điện thoại cho em."
Mạt Mạt gật đầu : "Được, phải rồi, cố gắng hết sức đừng để anh cả biết, tránh cho cha mẹ biết."
"ừỪ"
Trang Triều Dương mở cửa đi ra, Triệu Hiên đã rửa mặt xong ngồi ở phòng khách: "Tôi đi chung với anh"
Trang Triều Dương buộc dây giày: "Trước mắt An An không có chuyện øì, anh về thành phố Z trước đi"
Triệu Hiên đứng dậy: "Tôi đã xin nghỉ rồi, tới cũng đã tới rồi, cùng nhau đi."
Trang Triều Dương cười: "Được."
Lúc Trang Triều Dương và Triệu Hiên đến cục công an, công an có chút ngẩn người, hai mắt nhìn chằm chằm quân hàm trên vai hai người, nuốt một ngụm nước bọt.
Trang Triều Dương đi thẳng vào vấn đề, anh đến tìm hiểu tình hình.
Bởi vì An An mất tích liên quan đến vụ án văn vật, nhân viên đều là người tỉnh anh, người phụ trách là cục trưởng Lý gặp mặt Trang Triêu Dương và Triệu Hiên.
Cục trưởng Lý tiếp đãi hai người ngồi xuống, ông ấy đã điều tra hồ sơ của Trang Liên Tịch, cha cậu là ai, mẹ là ai, rõ rõ ràng ràng, chính là như vậy, nên áp lực mới càng lớn.
Hiện tại chứng thực thi thể không phải Trang Liên Tịch, cục trưởng Lý nói: "Hai vị, có chuyện gì muốn tìm hiểu sao?" Trang Trieu Dương vân biết quy củ, bởi vì liên quan đến vụ án cướp văn vật, anh cũng không hỏi chuyện này, chỉ quan tâm đến con trai: "Hiện tại thời gian đã qua lâu như vậy, tôi muốn biết, đã tra được một chút tin tức nào của con trai tôi chưa?"
Cục trưởng Lý cũng đang buồn rầu: "Trước mắt còn chưa có."
Trang Triều Dương in lặng, khoa học kỹ thuật chưa phát triển, mọi chuyện cần thiết đều sẽ bị hạn chế, nhất là điều tra, tốn rất nhiều sức người, lấy được tin tức cũng rất ít.
Trang Triều Dương đã thầm đọc trong lòng rất nhiều lần tên đầy đủ của An An, thằng nhóc này giày vò chết người nhà, nếu như bình an trở về, nhất định phải đánh cho một trận, đánh một trận thật nhừ đòn.
Buổi trưa Mạt Mạt tỉnh lại, lúc tỉnh lại, hai đứa bé cũng không ở trên giường, lỗ tai Mạt Mạt giật giật, bọn nhỏ đều ở phòng khách!
Mạt Mạt đứng dậy nhìn quần áo và áo khoác đã cởi ra, tới có chút gấp, Trang Triều Dương chỉ lấy áo khoác của cô, bây giờ thì hay rồi, ngay cả một bộ quần áo để thay đi giặt cũng không có, đi đi lại lại một đêm, cả người đều là mồ hôi, mùi trên quần áo không dễ ngửi nữa rồi.
Mạt Mạt dự định lát nữa sẽ đi mua mấy bộ quần áo, mặc xong quần áo xuống giường đẩy cửa ra ngoài, bọn nhỏ và Tề Hồng đang ngồi vào bàn ăn cơml Te Hồng nói: "Dậy roi à, nhanh tới ăn cơm, nhất định đói bụng rồi phải không!"
Bụng Mạt Mạt kêu lên, An An không sao, tâm trạng thoải mái, thèm ăn hơn một chút, nhìn đồ ăn trên bàn: "Cô gọi người đưa tới à?"
Tê Hồng đưa đũa cho Mạt Mạt: "Đúng vậy, lúc đầu tôi định đi ra ngoài mua, nhưng chỉ có mấy đứa nhỏ, cô lại đang ngủ, tôi không yên tâm, nên không ra ngoài mua nữa mà gọi quán trọ, mau nếm thử, đồ ăn ở quán trọ này cũng không tệ lắm."
Mạt Mạt nhìn đồ ăn có đầy đủ màu sắc hương vị, vẫn rất muốn ăn, gắp một miếng sườn: "Hương vị vừa vặn, thật sự không tệ. "
Tê Hồng đã ăn xong, cười nói: "Vậy thì ăn nhiêu một chút, phải rồi, lát nữa đi ra phố mua mãy bộ quần áo đi, quần áo nên thay rồi."
Mạt Mạt: "Tôi cũng đang định nói đây, cùng đi nhé."
Tề Hồng: "Vậy được, tôi đi trang điểm trước."
"Được."
Mạt Mạt ăn cơm xong, cầm điện thoại di động gọi đến đơn vị của Bàng Linh, mới biết Bàng Linh xin nghỉ, Mạt Mạt đoán chừng, chắc Bàng Linh đang ở cục công an, cũng không biết có gặp Triều Dương hay không, có biết thi thể không phải là An An hay không.
Mạt Mạt đợi Tề Hồng đi ra, bỏ di động vào trong túi, điện thoại di động là phải mang theo bất cứ lúc nào.
Mạt Mạt và Tề Hồng dẫn ba đứa nhỏ đến cửa hàng gần đó, Thẩm Triết rất cẩn thận, bên này vừa vặn là hướng ngược lại với đại viện, không sợ bị người ở đại viện nhìn thấy.
Bên này người nước ngoài nhiều hơn một chút, rất nhiều quán cà phê và nhà hàng phương Tây, Tề Hồng nói: "Lát nữa đến ngồi một chút chứ?"
Mạt Mạt: "Được."
Hai người đều có tính cách nhanh nhẹn, đi thẳng đến khu quần áo, tháng này, thủ đô đã lạnh, quần áo Mạt Mạt mặc trên người có chút mỏng.
Mạt Mạt mua đều thiên về đồ ngủ, hiện tại cô không có tâm trạng ăn diện, chỉ muốn mặc thoải mái một chút, cũng mua cho Trang Triều Dương một bộ, hai đứa bé mua hai bộ.
Cả nhà đều có, Tê Hồng cũng thế, cuối cùng trong tay hai người đều là túi quần áo.
Mạt Mạt thầm cảm thấy may mắn, may mà cô có thói quen mang nhiều tiền, trong túi vẫn luôn để không ít tiền mặt, ở niên đại này chưa có thẻ ngân hàng quét một cái là được, hiện tại cái gì cũng cần thanh toán tiên mặt.
Te Hồng vốn dĩ còn nghĩ cho Mat Mạt mượn tiền, cô ấy cố ý mang nhiều một chút, chỉ sợ hai vợ chồng Mạt Mạt vội vội vàng vàng không mang nhiều tiền, nhưng nhìn mấy xấp tiền trong túi Mạt Mạt, yên lặng nhìn túi của mình, cô ấy mang nhiều tiền cũng không nhiều bằng Mạt Mạt. Cả người Mat Mat khó chịu, lại mua một ít đồ rửa mặt, kéo Tề Hồng trở về quán trọ, nơi này cách quán trọ tương đối gần, vừa đi vừa về rất thuận tiện.
Mạt Mạt đã chịu không được mùi mồ hôi, quần áo mới cũng không giặt mặc trực tiếp lên người, quần áo thay ra không ít, được rồi, quán cafe cũng không cần đi nữa, Mạt Mạt và Tề Hồng phải giặt quần áo.
Bận rộn một lúc đã đến buổi tối, Trang Triều Dương và Triệu Hiên chờ đợi một ngày ở cục công an, thời gian không còn sớm, nhưng vẫn không có tin tức của An An.
Trang Triều Dương đứng dậy hỏi Bàng Linh: "Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé? Chúng ta phải cám ơn cháu cứ bận trước bận sau, hai ngày này vất vả rồi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận