Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1603. -

Chuong 1603. -Chuong 1603. -
Hạo Dương đi lên lầu, thời gian vẫn còn sớm, Mat Mạt vui vẻ đi sắp xếp đồ ăn cho Tùng Nhân mang đi.
Hải sản cay đã đóng chai sẵn, mực xé sợi mang đến, còn có mì gói và gia vị mẹ làm cho Tùng Nhân hai ngày qua, cuối cùng là một ít xúc xích.
Xúc xích lần này không phải của thành phố H, là của nước E, là Mạt Mạt bỏ thời gian ra đi mua về, thuần thịt thôi.
Mạt Mạt một hơi mua mười cân, đưa cho Tùng Nhân bốn cân mang qua đó, còn lại chia một nửa cho Trang Triều Lộ, còn một nửa đã chui vào trong bụng hết rồi.
Đồ Mạt Mạt mang qua đây có một vali hành lý, đều kiểm tra xong rồi, cô đóng vali hành lý lại.
Mạt Mạt nghĩ đến việc ngày mai có thể nhìn thấy con trai, lại nghĩ đến bộ dạng ngạc nhiên của con trai liền ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt cố tình dậy thật sớm, cô muốn gặp Tùng Nhân sớm một chút, tranh thủ gặp con trai lâu hơn.
Liên Thanh Bách đi cùng Mạt Mạt, cô còn dẫn theo Thất Cân, Miêu Tình không có đi theo, nguyên văn của Miêu Tình: "Mẹ luôn ở Thủ Đô, khi nào Tùng Nhân nghỉ phép mẹ cũng có thể đến gặp mặt, cho nên mẹ không đến góp vui đâu."
Thất Cân lại rất hào hứng, trước kia cảm thấy anh cả rất phiên, nhưng khi đi thật rôi thì lại nhớ nhung vô cùng.
Mạt Mạt đúng là dậy từ rất sớm, nhưng ăn sáng dọn dẹp xong xuôi, đến trường đã hơn tám giờ rồi, trước cửa trường học, học sinh muốn ra khỏi cổng trường đang đăng ký, Mạt Mạt đi vào trong trường thăm con còn phải đợi thêm một lúc.
Cũng may hôm nay Liên Thanh Bách lái xe đến, vẫn có chỗ để ngồi, không giống một số phụ huynh khác phải đợi ở trước cửa.
Hôm nay phụ huynh đến trường thăm con cũng không ít, đều là nhà ở Thủ Đô cả, ai nấy đều xách theo túi lớn túi nhỏ, họ đều đến đưa đồ ăn cho các con.
Tất cả phụ huynh đều như vậy, biết rõ con không bị đói, nhưng vẫn cứ sợ con ăn không ngon.
Chiếc xe Liên Thanh Bách lái là của đại viện, biển số xe bình thường nên không gây ra quá nhiêu sự chú ý.
Thất Cân cũng nôn nóng: "Mẹ, khi nào chúng ta mới được vào trong vậy?”
Mạt Mạt nhìn dòng người đang đứng xếp hàng ở cổng trường: "Còn phải đợi thêm một chút nữa."
Thất Cân mím chặt cái miệng nhỏ: "Biết trước thì không đến sớm như vậy rồi."
Mạt Mạt không nói gì cả, cô cũng đâu có biết!
Thất Cân nhìn chằm chằm về phía cổng trường, đột nhiên ngơ ngác, trí nhớ của thằng nhóc này rất tốt: "Mẹ, mẹ nhìn nữ sinh trước mặt kìa, chúng ta từng gặp mặt trên máy bay, khi đó ngồi bên cạnh anh cả."
Mạt Mạt vừa nhìn đã nhớ ra là người nào, con gái của nhà Kỳ Phi, tên là Kỳ Tuyết Oánh, ái chà, trong trí nhớ của cô cũng không tl
Mạt Mạt chỉ thấy trong tay cô gái nhỏ đang xách hai cái túi, một cái là túi của tiệm vịt quay, đây là đựng vịt quay, còn có một túi là đựng bánh ngọt.
Mạt Mạt chau mày, cô không tin Tùng Nhân sẽ để Kỳ Tuyết Oánh đến, làm thế nào Kỳ Tuyết Oánh biết Tùng Nhân không ra khỏi trường học chứ?
Thất Cân không vui, trẻ con không nghĩ nhiều như vậy, chỉ có tình cảm trực quan thôi, Thất Cân thích nhất là chị Tâm Bảo, trong lòng của thằng nhóc thì anh cả đã phản bội chị Tâm Bảo.
Thất Cân tức giận đến mức phồng cả hai má lên: "Mẹ, chúng ta đi về, không thăm anh cả nữa, con đi về sẽ gọi điện thoại nói cho chị Tâm Bảo biết."
Mạt Mạt bật cười, lần đầu tiên Thất Cân nói nhiều lời như vậy!
Mạt Mạt kiên nhẫn an ủi Thất Cân: "Con khoan tức giận, bây giờ mẹ sẽ dạy cho con một đạo lý, mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải chú tâm đi nhìn, bình tĩnh đi phân tích."
Thất Cân dù thông minh cũng còn quá nhỏ, cậu bé ngơ ngẩn: "Nhưng người cũng đến thăm anh cả rồi." Mat Mạt bể Thất Cân lên, phân tích cho Thất Cân nghe: "Người đến rồi, chưa chắc là anh cả con đã biết, muốn biết anh cả con trong trường học rất đơn giản, cho nên cũng chưa chắc là anh cả của con nói, còn nữa, con nhìn cái túi xem, con quên rồi sao, anh cả con không thích bánh ngọt của nhà này, nếu như thật sự là anh cả con kêu đến thăm thì con cho rằng con gái liệu sẽ phạm những sai lầm cấp thấp như vậy không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận