Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1178. Lo lắng 2

Chương 1178. Lo lắng 2Chương 1178. Lo lắng 2
Trang Triều Dương duỗi đôi chân dài: "Còn nhớ rõ mười mấy năm trước, anh về Dương Thành nhìn thấy em ở công viên, không chút suy nghĩ đã đi tới, chỉ chớp mắt đã qua vài chục năm rồi."
Mạt Mạt cảm khái: "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, em cũng không biết lúc ấy đã dẫn một con sói về nhà đâu!"
Trang Triều Dương sờ lên mũi không trả lời vợ.
Mạt Mạt cũng không hy vọng Trang Triều Dương trả lời cô: "Mẹ nuôi đã tìm được trường học cho bọn nhỏ, em chưa đồng ý đâu, muốn đợi anh trở về thương lượng, bọn nhỏ học ở trường gần đại viện, hay là đến trường mẹ nuôi tìm."
Trang Triều Dương hỏi: "Mẹ nuôi tìm là trường học nào?”
Mạt Mạt: "Trường thành phố Nhất Trung của thành phố Z, là trường học tốt nhất thành phố Z, sau khi thay đổi vào năm 1976. đã sát nhập với Nhị Trung, cấp hai, cấp ba đều có, giáo viên cũng tốt nhất toàn thành phố, hai năm nay thi đại học, tỉ lệ lên lớp rất cao, nhưng từ năm 1980. bắt đầu hạn chế chỉ tiêu tuyển chọn học sinh, mẹ nuôi cũng nhờ quan hệ mới có thể đi vào."
Trang Triều Dương kinh ngạc: "Bên này khác với thủ đô à? Thủ đô không có chuyện hạn chế chỉ tiêu."
Mat Mạt: "Bên này gần với thành phố G, lại là bến cảng phát triển nhanh, hai năm nay sổ người đã tăng lên gấp bội, trẻ con cũng nhiều, cho nên mới phải hạn chế chỉ tiêu."
"Hóa ra là như vậy, tình hình trường học ở gần đại viện thì sao?"
Mạt Mạt cũng biết qua: "Phần lớn học sinh ở trường này đều ở đại viện, giáo viên cũng không tệ, cũng có cả ba cấp, học xong hai năm này thi vào trường quân đội nhiều lắm, tỉ lệ lên lớp cũng được."
Trang Triều Dương tự đánh giá một lúc: "Vậy đến trường học ở lân cận đi."
Mạt Mạt cười: "Em cũng nghĩ như vậy, cách gần đây cũng yên tâm một chút."
Trang Triều Dương: "Cứ quyết định như vậy ải, quay về nói với mẹ nuôi một tiếng, cũng cảm ơn bọn họ thay chúng ta lo lắng."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng."
Cả nhà Mạt Mạt ngồi thẳng đến lúc trời sắp tối rồi mới chậm rãi đi về nhà.
Buổi tối Thất Cân được Tùng Nhân bế đi, trong lòng Trang Triều Dương khen con trai trưởng, xoay người lưu loát khoá cửa lại.
Nhà cửa rộng rãi thật tốt, nhiều phòng, cũng có khoảng cách với bọn nhỏ, đương nhiên lăn qua lăn lại có thể lớn tiếng một chút rồi.
Mạt Mạt im lặng nhìn Trang Triều Dương lưu loát đi tắm rửa, cô có nên nói cho Trang Triều Dương biết bà di của cô tới rôi không? Mat Mat ngôi ở cạnh giường, trong mắt loé lên ý cười, lát nữa sẽ cho Trang Triều Dương bất ngờ.
Tùng Nhân đang ở trong phòng dạy học cho Thất Cân: "Anh trai không quấy ray cha mẹ sau đó mới có các em, cho nên không thể dính lấy cha mẹ, nghe rõ không?”
Thất Cân giơ ngón tay mập mạp lên: "Anh cả, cha mẹ đã không thể sinh thêm em trai em gái nữa rồi."
Tùng Nhân vốn dĩ đang dương dương đắc ý, đột nhiên bị chặn ngang, nhìn em trai hai mắt mở to, cảm thấy bản thân bị khinh bỉ.
Tùng Nhân đang nghĩ làm sao để cứu vãn lại hình tượng trong lòng em trai, chỉ nghe thấy cha gào lên một tiếng: "Vợ."
Tùng Nhân sợ run cả người, đây chính là cha cậu bé, bên ngoài lạnh lùng như Diêm Vương, về đến nhà dáng vẻ hoàn toàn thay đổi, nấu cơm giặt giũ trông con, mọi thứ đều biết, trước kia cậu bé ra ngoài nói cũng không ai tin, được rồi, nếu không phải là cha ruột của cậu bé thì cậu bé cũng không tin.
Tùng Nhân bình tĩnh ôm Thất Cân đặt vào trong chăn, cởi quần áo ra: "Được rồi, chúng ta nên đi ngủ rồi."
Thất Cân muốn nói lại thôi, cuối cùng gật nhẹ đầu, nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau Mat Mạt khe khẽ hát, đi theo phía sau là Trang Triều Dương dục cầu bất mãn, buổi sáng nấu mì sợi. An sáng xong, cả nhà ra ngoài, Trang Triêu Dương vừa khởi động xe, người nhà họ Trịnh cũng đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận